Thứ Sáu, 1 tháng 7, 2011

Tập 1: Oan gia gặp nhau

                           
                      
                                   
                                           Trụ sở tập đoàn NEW WORLD
Các nhân viên bàn tán xôn xao về vị tổng giám đốc mới:
-      Này, nghe nói hôm nay chúng ta có tổng giám đốc mới thì phải.
        -      Ừ. Nghe đâu chính là cháu của chủ tịch.
              -      Tổng giám đốc mới từ Mĩ trở về, tốt nghiệp ở đại học danh tiếng Havard cơ mà.
       -      Thật vậy sao? Không biết trông như thế nào nhỉ?
       -      Lo gì. Hôm nay hoặc ngày mai thể nào cũng có tiệc chào mừng. Trước sau gì
cũng gặp mặt thôi mà.
                                                                Phòng “Tổng giám đốc”.
             Ông Yasiro- trưởng phòng nhân sự, ngạc nhiên khi nghe quyết định:
-           Tổng giám đốc không tổ chức lễ ra mắt ạ?
      Kyushi ngồi ở vị trí bàn làm việc của mình, đang bắt đầu xem đống hồ sơ chất cao như núi:
-          Chẳng nghĩa lí gì cả. Cần thiết, tôi hủy bỏ cả điều lệ này.
      Ông Yashiro thốt lên:
-          Sao ạ? Tổng giám đốc, điều đó thì chính chủ tịch đã cho phép…
      Kyushi “ném ánh mắt hình viên đạn” về phía ông Yashiro:
-          Cho nên ông hãy thôi nói về đề tài đó trước khi tôi lên trình bày với chủ tịch, hiểu chứ?
      Ông Yashiro đành im lặng.
      Kyushi tiếp tục xem hồ sơ:
-          Đây là danh sách các nhân viên làm việc ở trụ sở phải không?
      Ông Yashiro:
-          Vâng. Tất cả đều ở trong đó.
      Kyushi:
-          Thời gian và khả năng làm việc của họ thì thế nào?
     Ông Yashiro:
-          Khả năng làm việc ạ? Vì những người làm việc ở trụ sở đều là những người thật xuất sắc
nên việc đó tôi không nghĩ đến.
      Kyushi đặt tập hồ sơ xuống bàn:
-          Ông đùa đấy à? Dù vượt qua kì thử thách và được chọn vào làm ở trụ sở không có nghĩa
là họ thật sự xuất sắc, không có nghĩa là vị trí làm việc hiện tại thích hợp với khả năng của họ và không có nghĩa là sau 1 thời gian làm,khả năng làm việc của họ không gặp vấn đề. Tôi cần ngay 1 bản kê khai thật cụ thể về vấn đề này trong 1 tuần tới.
      Ông Yashiro bất ngờ:
-          Tổng giám đốc, làm sao tôi có thể…
Kyushi:
-          Hay là ông muốn bị cắt chức?
Ông Yashiro đành phải “ngậm đắng nuốt cay”:
-          Tôi hiểu rồi. Đầu tuần sau tôi sẽ nộp lên đầy đủ.
Kyushi:
-          Ông có thể ra ngoài.
Ông Yashiro cúi đầu rồi lui ra ngoài.
1 lúc sau, có tiếng gõ cửa vang lên.
Kyushi:
-          Vào đi.
Kenta bước vào, cúi người:
-          Tôi là Kenta Yotamiku, từ hôm nay sẽ là thư kí riêng của tổng giám đốc ạ.
Kyushi nhướng mày nhìn:
-          Cậu là người mà chủ tịch gửi đến?
Kenta:
-          Vâng. Tôi sẽ làm việc thật chăm chỉ.
Kyushi rời chỗ ngồi, đến bên cạnh Kenta:
-          Chắc chắn rồi. Nếu không, cậu sẽ bị đuổi việc.
Kenta có chút run sợ:
-          V…Vâng. Tổng giám đốc định đi đâu ạ?
Kyushi gài nút áo vest vào:
-          Có chút việc.
Kenta:
-          Để tôi lấy xe, đưa tổng giám đốc đi.
Kyushi ném chìa khóa xe cho Kenta:
-          Nhanh lên đi.
Kenta cầm chắc chìa khóa, vội chạy đi.
Kyushi rời phòng của mình, đi thang máy xuống tầng 2 rồi thong thả vừa đi vừa quan sát
xung quanh. Vài nhân viên nữ đi ngang qua, vì không biết Kyushi là tổng giám đốc của họ cho nên chỉ đưa mắt nhìn rồi xì xào với nhau, các nhân viên nam cũng vậy. Kyushi đi vòng qua hướng cầu thang dành cho những người bên Hội đồng quản trị hay những đối tác của NEW WORLD đi. 1 bảo vệ đứng canh ở hướng cầu thang đó chặn lại:
-          Xin lỗi, nhân viên không được đi lối này.
Kyushi có chút bất ngờ, nhìn lại thì thấy bộ vest của mình giống với đồng phục của nhân viên
nam của tập đoàn, liền hỏi:
-          Lối đi này dành cho ai?
Người bảo vệ:
-          Hội đồng quản trị hoặc đối tác của tập đoàn thôi. Anh là nhân viên mới à? Nên mới
không biết quy định này.
      Lúc đó, ông Katagawa- trưởng phòng kế hoạch vô tình đi ngang qua liền tiến lại, mắng người bảo vệ đó:
-          Cậu muốn bị mất việc hả? Đây là cậu Kyushi, con trai của chủ tịch và là tổng giám đốc của
chúng ta.
      Người bảo vệ nghe vậy thì bất ngờ lắm, ngay lập tức cúi người xin lỗi Kyushi:
-          Xin lỗi tổng giám đốc. Tôi…tôi không biết là…
Kyushi:
-          Được rồi. Làm tròn trách nhiệm, đáng khen.
Ông Katagawa:
-          Tổng giám đốc, mời anh đi lối này ạ.
Kyushi quay lưng đi về phía cầu thang dành cho nhân viên:
-          Không cần thiết.
Bên ngoài trụ sở NEW WORLD, cách cổng ra vào chừng 50-70 mét, trong 1 lùm cây…
Nanami đội sụp mũ, đeo kính râm để tránh bị phát hiện, lia máy ảnh nhắm kĩ và chụp liên
tục khi Kyushi bước ra khỏi cổng:  
-          Tuyệt lắm. Cuối cùng cũng có được mấy tấm ảnh đắt giá này. Để xem lão trưởng phòng
còn lên mặt nữa không?... Chà, người này mà đi làm người mẫu chắc chắn là hốt bạc. Chiếc xe của anh ta đẹp quá sức.
     Cho đến khi chiếc xe chở Kyushi đi khỏi, Nanami mới ngưng chụp hình. Cô tháo gương ra móc vào cổ áo rồi xem lại “chiến lợi phẩm” của mình:
-          Đẹp quá sức. Thể nào Hiro cũng khen mình cho mà xem.
                                                                  *
                                                          Khu Haido
                                                      Tại 1 tiệm café
     Hiro ngồi bắt chéo chân, tay cầm thìa khuấy cốc nước của mình:
-          Rồi sao?
Nanami:
-          Lão ta cứ khen mãi không ngừng. Vì Kyushi là quý tử của tỉ phú Miyaki danh tiếng, tương
lai là người kế thừa NEW WORLD nên việc anh ta về nước khiến biết bao tay săn ảnh kéo đi lùng cho bằng được anh ta, nhưng ai cũng thất bại. Tớ kiên trì hơn 1 tuần nên săn được mấy tấm quý giá này.
      Vừa nói, Nanami vừa đưa cho Hiro xem những tấm hình mà cô vừa chụp được.
      Hiro vừa xem vừa khen:
-          Chà, tay nghề của cậu khá thật. Sao không làm nhiếp ảnh gia tự do như tớ, trở thành săn
ảnh làm gì cho mệt.
     Nanami:
-          Sao cậu cứ thích chiêu dụ tớ thế? Nghề này kiếm ra nhiều tiền, tớ đã nói rồi mà.
Hiro trả lại máy ảnh cho Nanami:
-          Ừ, biết. Nhưng cái này phải rình rình mò mò, thập thò lén lút, dễ bị người khác kiện vì tội
vi phạm quyền riêng tư của họ lắm.
      Nanami cười khẩy:
-          Nhằm nhò gì đâu. Kiếm ra được nhiều tiền là ưu tiên trên hết của tớ. Vả lại, pháp luật
đâu có cấm nghề săn ảnh chứ. Cậu không muốn kiếm nhiều tiền sao?
     Hiro:
-          Có nhiều tiền thì ai chẳng thích, nhưng tớ lại không quan trọng về vấn đề tiền bạc. Nhiếp
ảnh là đam mê thưở nhỏ của tớ mà. Này, cậu làm nghề này được bao năm rồi mà sao tớ chưa thấy cậu nghỉ ngơi vậy?
     Nanami múc thìa kem ăn rồi nói:
-          Kiếm tiền là trên hết. Khi nào trở thành triệu phú thì tớ sẽ đi du lịch khắp nơi.
Hiro phì cười:
-          Trở thành triệu phú hả? Cậu có nằm mơ không vậy? Bạn thân của tớ ơi, tớ chỉ cầu mong
cho cậu kiếm đủ tiền là tớ mừng lắm rồi.
     Nanami:
-          Yên tâm đi nhóc. 10 ngàn yên nợ cậu, tớ sẽ trả mà.
Hiro:
-          Không cần cậu trả đâu. Ý của tớ là cậu phải kiếm đủ tiền để chữa bệnh cho ngoại của cậu
kìa. Đã nói bao lần là để tớ trợ giúp mà cậu không chịu nghe.
      Nanami:
-          Cậu nghĩ sao mà tớ đồng ý? Ngày nào cậu cũng nhân lúc tớ đi vắng mà đến chăm sóc cho
bà. Chẳng phải tớ nợ cậu quá nhiều rồi sao?
      Hiro:
-          Này, giận rồi sao?
Nanami:
-          Giận cái gì? Đâu có. Cậu hãy thôi lo xa đi… À này, dự án của cậu thế nào rồi?
Hiro:
-          3 ngày nữa là lên đường. Chắc cũng phải 2 hoặc 3 ngày mới xong. Đến lúc đó cậu nhớ
đến xem nhé. À, suýt chút nữa là tớ quên.
      Vừa nói, Hiro vừa lấy ra 1 tấm vé ca nhạc rồi đưa cho Nanami:
-          Này, liveshow của Yoko đấy. Tặng cậu.
Nanami cầm tấm vé, tròn mắt:
-          Thật không thể tin được. Ngày mai diễn ra concert rồi mà cậu vẫn có vé cơ à?
Hiro cười khẩy:
-           Cái này chỉ là chuyện nhỏ thôi. Thật ra là tớ đặt lâu rồi, nhưng hôm nay mới
lấy vé. Liveshow này đánh dấu chặng đường 10 năm của Ayumi Kanjinato nên rất được trông chờ đấy. Không đi là thất vọng tràn trề.
      Nanami:
-          Được. Tớ không khách sáo đâu.
Hiro:
-          Có cần tớ chở cậu không?
Nanami:
-          Không cần đâu. Tớ đi xe buýt được rồi.
Hiro:
-          Vé này là vé VIP, cho nên cậu có thể vừa xem vừa hành nghề đấy.
     Nanami nhìn tấm vé:
-          Không cần cậu nhắc đâu.
                                                                       *
                                                                     TỐI
                                                        Đại biệt thự Miyaki
     Hiro đậu chiếc moto của mình vào nhà xe ở khuôn viên sau rồi đi vòng ra phía trước, bước vào sảnh. Ông quản gia cúi người:
-          Cậu chủ đã về. Có cần tôi cho người chuẩn bị gì đó để ăn không ạ?
      Hiro:
-          À, không cần đâu. Tôi có mua sẵn đây rồi. Ông và mẹ tôi đâu?
Ông quản gia:
-          Thưa, ông phải bay sang Ý, 2 ngày nữa mới về. Bà chủ đi Kyoto vẫn chưa về.
Hiro:
-          Còn anh hai và nhóc đó ?
Ông quản gia:
-          Cậu ấy chưa nói với thiếu gia ạ? Hôm qua, cậu ấy đã ra ở riêng rồi.
Hiro ngỡ ngàng:
-          Tôi mới chỉ biết anh ấy mua nhà. Không ngờ nhanh đến vậy.
Ông quản gia:
-          Tiểu thư vừa về, đang ở trong phòng.
Hiro lên cầu thang, đi dọc hành lang ngoằn nghèo rồi gõ cửa phòng Yoko .
-          Này nhóc, anh về rồi đây. Không mở cửa là hối hận cả cuộc đời đấy.
Hiro không phải chờ lâu, cánh cửa mở ra.
Yoko búi tóc cao, có vẻ như cô chuẩn bị đắp mặt nạ hoặc chuẩn bị đi tắm:
-          Bây giờ mới chịu về à?
Hiro mỉm cười:
-          Xin lỗi nhé. Mấy bữa nay anh bận quá.
Yoko:
-          Ngủ ở văn phòng luôn à?
      Hiro tháo giày ra rồi đi vào phòng, ngồi xuống:
-          Gặp anh hai chưa?
Yoko đóng cửa lại, ngạc nhiên:
-          Hả? Về rồi à?
Hiro lấy từng thứ trong bao xách ra:
-          Vậy là chưa nói gì hết à? Lúc nào cũng tỏ ra bí ẩn hết.
Yoko ngồi xuống bên cạnh:
-          Em có thấy anh ấy về nhà đâu. Hình như cứ có bố ở nhà là anh ấy biệt tích luôn. Đúng
thật là… Đi biền biệt suốt 10 năm, bây giờ về rồi mà chẳng chịu hỏi thăm em út 1 tiếng. Anh mua cái gì đấy?
      Hiro:
-          Bia, gà nướng, sushi và chả nướng. 3 món em thích ăn nhất đấy.
Yoko:
-          Anh mua nhiều thế này chắc em vỡ bụng mất thôi.
Rồi cô vỗ chân 1 cái, mở lon bia ra:
-          Thôi kệ. Anh em mình chưa gặp nhau 2 tuần rồi, hôm nay em phá lệ, nhậu 1 chút vậy.
Nhưng 1 lon thôi đấy. Mai em còn phải đi làm sớm nữa.
     Hiro cụng lon bia với Yoko:
-          Hình như ngày mai ở chỗ em có tiệc cưới phải không?
Yoko uống 1 ngụm rồi nói:
-          Vì là tiệc cưới nên bận bịu lắm. Cái số học việc khổ chết đi được.
Hiro gắp 1 miếng gà, đút cho Yoko ăn:
-          Ai bảo em chọn cái nghề này? Bố mà biết thì không xong đâu.
Yoko vừa ăn vừa nói:
-          Nấu ăn là đam mê từ nhỏ của em mà. Mục tiêu của em là trở thành đầu bếp số 1 Nhật
Bản.
      Hiro:
-          Còn thế giới?
Yoko  cầm đùi gà nên ăn:
-          Thôi, không dám mơ đến.
Hiro lăn ra cười.
Yoko:
-          Anh cười cái gì?
Hiro ngồi dậy:
-          Xin lỗi, anh không có ý cười nhạo em đâu… Ngày mai có muốn đi thăm anh hai không?
      Yoko:
-          Thăm anh hai? Anh hai mua nhà sao?
Hiro:
-          Ừ, anh vừa biết anh hai mua nhà, nhưng không ngờ là anh ấy chuyển đi nhanh vậy.
Yoko uống 1 ngụm bia rồi thở dài:
-          Suốt 10 năm chỉ gặp mặt được 6 lần, chẳng biết bây giờ anh hai mập ốm ra sao? Vậy mà
bây giờ… Thật là chán quá.
Hiro:
-          Thế nào?
Yoko:
-          Đi thì đi. Có biết nhà anh hai ở đâu không?
Hiro:
-          Để anh gọi điện.
                                                                        ***
                                                                HÔM SAU
                                                Trụ sở tập đoàn NEW WORLD
                                                      Phòng “Tổng giám đốc”
      Kenta:
-          Vệ sĩ ạ?
Kyushi:
-          Dạo gần đây có vài tay săn ảnh theo dõi mọi động tĩnh của tôi, cho nên phải cần đến vệ
sĩ. Kính xe chống đạn và đổi sang màu đen. Phải có vài bảo vệ thay phiên canh ở cổng và đi kiểm tra cẩn thận. Chừng 6 đến 7 người.
      Kenta vừa ghi chép cẩn thận vừa hỏi:
-          Tổng giám đốc có cần người giúp việc không ạ?
      Kyushi tiếp tục:
-          2 giúp việc, 2 người chăm sóc vườn cây.
Chỉ như vậy thôi.
      Kenta:
-          Lúc nào tổng giám đốc cần đến ạ?
Kyushi:
-          Vệ sĩ thì ngay ngày mai phải ở trước mặt tôi. Người giúp việc có thể trong 2 ngày. Bắt
đầu đi.
      Kenta cúi đầu:
-          Tôi xin phép.
Rồi bước ra ngoài.
Điện thoại bàn reo lên, Kyushi nhấc ống nghe.
Ở đầu dây bên kia, giọng nói của người trợ lí vang lên:
-          Tổng giám đốc, có người muốn gặp anh ở đường dây số 6 ạ.
Kyushi ấn phím 6:
-          Ai vậy?
-          Dọn ra ở riêng mà không nói, anh chơi xấu thật đấy.
Kyushi:
-          Hiro, kiểu nói vẫn không thay đổi.
-          Anh tài thật. Em đã cố bóp méo giọng nói, vậy mà anh vẫn nhận ra.
-          Có chuyện gì?
-          Thôi nào, bớt lạnh lùng đi chứ. Cô út cưng của chúng ta giận anh lắm đấy. Tối nay chúng
ta gặp nhau nhé.
-          Định giở trò gì vậy?
-          Anh hãy thôi kiểu nói đó đi mà. Nhà mới ở đâu thế? Tụi em sẽ đến. Sau 4 năm, anh em
mình làm 1 chầu đi.
     
      Kyushi cầm lịch bàn lên xem:
-          Hôm nay là ngày 15 phải không?
-          12/12
-          Tối mai. Hôm nay anh bận rồi.
-          Tối nay bận à?... Cũng được. Mấy giờ bọn em có thể đến?
-          Sau 8 giờ. Ngoại ô Tokyo, gần rừng thông rồi vào khu Uroro, số 4.
-          Ok, em biết rồi. Nhưng có nhất thiết phải chuyển đi sớm như vậy không?
Kyushi:
-          Muốn nghĩ  sao tùy cậu.
Rồi cúp máy.
Kyushi kéo hộc bàn, lấy ra 1 tấm hình của Yoko:
-          Út cưng…
Rồi Kyushi nhớ về quá khứ, cách đây 10 năm, lúc Hiro và Yoko trốn học để ra sân bay tiễn
Kyushi đi Mĩ.
                                                                                        *
                                                                           10 NĂM TRƯỚC
                                                            Phòng chờ riêng ở sân bay Tokyo              
      Kyushi vác chân lên bàn, đội sụp mũ, nhắm mắt ngủ.
      Ông Ozawa bước vào:
-          Cậu chủ, đã đến giờ rồi ạ.
Kyushi đứng dậy, đeo balo lên vai rồi đi theo ông Ozawa, đến gần cửa VIP thì nghe gọi:
-          Anh hai.
Kyushi quay lại thì thấy Hiro đang cõng Yoko chạy đến, hỏi:
-          2 đứa làm gì ở đây? Nhóc sao vậy?
Yoko:
-          Em trốn học, vì cùng anh Hiro chạy nên bị vấp té, bị trật chân thôi.
Kyushi cốc lên đầu em gái mình:
-          Về đi. Muốn anh đánh em à?
Yoko phụng phịu:
-          Khi nào anh lên máy bay, em mới về.
Hiro:
-          Anh hai, tụi em chỉ muốn tiễn anh thôi. Lần này anh đi du học, không biết lúc nào sẽ trở
về nên út cưng muốn gặp anh, báo hại em cũng chuồn học theo.
      Kyushi tháo mũ ra, đội cho cô em út của mình:
-          Đây là chiếc mũ anh thích nhất, cho em đấy.
Vì kích cỡ mũ hơi lớn nên khi đội lên đầu thì mũ kéo sụp xuống phía trước, che gần hết mặt
của Yoko. Nhưng… cô bé khóc, cố nén tiếng khóc nên mặt cô bé đỏ gấc:
-          Anh hai…anh hai… Em không muốn anh đi…không muốn anh đi.
Hiro:
-          Ngoan nào Yoko, anh hai đâu có đi luôn. Anh ấy sẽ về mà.
Yoko ngúng nguẩy:
-          Không muốn… Yoko không muốn.
Kyushi tiến đến, đặt tay lên má của Yoko:
-          Anh không đi luôn đâu. Ngoan, đừng khóc nữa.
Rồi kéo mũ lên.
Yoko ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn Kyushi:
-          Anh hai không được đi luôn đâu đấy.
Kyushi gật đầu:
-          Nếu em cứ trốn học thế này thì mẹ sẽ buồn lắm. Đến lúc đó anh sẽ không tha cho em
đâu. Không được trốn học, nghe chưa?
Yoko gật đầu rồi hôn lên môi Kyushi.
Kyushi và Hiro tròn mắt nhìn.
Yoko:
-          Em đánh dấu rồi. Anh hai không được quên.
Kyushi mỉm cười:
     -      Khi anh trở về, hy vọng em sẽ trở thành 1 đầu bếp  tài năng như em mong muốn.
                                                                                          *
                                                                                        TỐI
                                                                               Tokyo Dome
             Nanami vừa đi vừa nhìn quanh:
-          Thôi chết, lạc đường rồi.
Lo nhìn xung quanh mà không nhìn phía trước, Nanami va phải người đi phía trước:
-          A.
Vé trên tay của cả người đó rơi xuống.
Nanami cùng người đó đồng loạt cúi xuống nhặt vé, vô tình chạm tay nhau nên đồng loạt
nhìn nhau.
      Nanami bất ngờ khi thấy người trước mặt là Kyushi, nhân vật mà bấy lâu nay cô đang lén theo dõi để chụp hình:
-          Anh là...Ơ xin lỗi, tôi vô ý quá. Xin lỗi anh nhé.
Kyushi không nói không rằng, cầm vé đi thẳng.
Nanami nhìn theo, hậm hực:
-          Thái độ gì vậy chứ?
Rồi cô sực nhớ:
-          Ơ, hình như người này cũng cầm vé VIP. Mình phải hỏi xem sao?
Nanami liền chạy theo, đi cạnh Kyushi:
-          Anh cũng đi vé VIP à? Có thể chỉ cho tôi cổng ra vào vé VIP được không?
Kyushi vẫn im lặng.
Nanami:
-          Này, có nghe tôi hỏi không vậy?
Kyushi liếc nhìn Nanami:
-          Cô bớt nói được không?
Rồi tiếp tục đi.
Nanami:
-          Này, anh có phải là người không vậy? Phải biết lí lẽ chút chứ.
-          Chị ơi, cho em hỏi.
Nghe tiếng gọi, Nanami quay lại thì thấy có 2 cô gái đang nhìn mình, hỏi:
-          Có chuyện gì vậy?
2 cô gái hỏi:
-          Chị có biết cổng VIP B ở đâu không ạ?
Nanami:
-          Chị cũng không biết nữa. Theo mấy người kia xem.
                                                                 Bên trong.
     Concert đã bắt đầu. Tình cờ, Nanami lại ngồi ngay bên cạnh Kyushi:
-          Cái gì đây trời?
Kyushi không hề quan tâm về cô gái đang ngồi cạnh mình, anh hoàn toàn chú tâm vào
những phần trình diễn của Ayumi Kanjinato, lâu lâu liếc nhìn vào những lúc tiếng động bấm nút máy ảnh vang lên ngay bên cạnh, nghĩ:
-          Không phải là hướng lên sân khấu và chỉ chụp ở 1 hướng cố định.
Vì trong lúc nhìn quanh, Nanami vô tình nhìn thấy 1 cặp đôi nghệ sĩ đang ngồi ở tầng trên,
chếch về bên phải của cô. Máu nghề nghiệp nổi lên, cô liền lấy máy ảnh ra chụp liên tục.
      Liveshow kết thúc. Mọi người lần lượt ra về. Kyushi đứng dậy, đi ra chỗ đậu xe rồi đứng chờ 1 ai đó. Nanami lén đi theo rồi núp ở 1 góc khuất để theo dõi. 1 tiếng sau… Ayumi Kanjinato bước ra, dù cho đã tẩy trang nhưng vẫn đủ để nhận mặt. Cô ta ôm hôn Kyushi 1 lúc rồi cả 2 cùng lên xe đi mất.
      Nanami hạ máy ảnh xuống:
-          Thật không ngờ. Chùm ảnh này quá đắt giá.
Cô hào hứng, cất máy ảnh vào túi xách:
-          Mình được tăng lương rồi.
                                                                ***
                                                          HÔM SAU
                                                     Trụ sở tập đoàn NEW WORLD   
                                                            Phòng “Tổng giám đốc”
      Kenta hoảng hốt bước vào, trên tay cầm tờ báo:
-          Tổng giám đốc, không hay rồi.
Kyushi đang xét duyệt hồ sơ, ngước mắt nhìn.
Kenta đưa tờ báo:
-          Hình ảnh của tổng giám đốc và ca sĩ Ayumi Kanjinato tối qua đã bị đưa lên báo rồi.
Kyushi vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh khi đọc bài báo rồi hỏi:
-          Có vấn đề gì à?
Kenta ngạc nhiên với thái độ của Kyushi:
-          Tổng giám đốc không sao chứ ạ?
Kyushi:
-          Xem ra sẽ bị cánh phóng viên làm phiền không ít. Vệ sĩ của tôi khi nào có mặt?
Kenta:
-          Hôm qua tôi đã xem xét rồi và đã chọn ra được 8 người có trình độ cao nhất. Chúng tôi
đã thương lượng, 8 giờ là giám đốc của họ sẽ đến gặp tổng giám đốc. Cả 8 người đó sẽ có mặt khoảng 3 tiếng sau khi kí hợp đồng. Hồ sơ của họ, tôi đã để trên bàn lúc sáng sớm, anh đã xem chưa ạ?
      Kyushi:
-          Được rồi. Việc này không ảnh hưởng gì nhiều, cũng không thể chối được.
Kenta:
-          Ơ, tổng giám đốc. Lúc nãy… đại diện của Ayumi Kanjinato có liên lạc, bảo muốn gặp anh
và yêu cầu sắp xếp 1 cuộc hẹn.
      Kyushi đứng dậy:
-          Báo lại với họ, thay vì gặp tôi thì hãy gặp tay săn ảnh đã chụp bức này.
Kenta:
-          V…Vâng.
Kyushi:
-          3 giờ chiều, triệu tập Hội đồng quản trị. Lịch hôm nay của tôi thì sao?
Kenta lật trang sổ ra xem:
-          8 giờ: gặp giám đốc công ti vệ sĩ Bình An; 11 giờ: dùng cơm trưa với tập thể…
      Kyushi:
-          Bỏ cái lịch 11 giờ.
Kenta dùng bút gạch ngay lập tức rồi tiếp tục:
-          15 giờ: họp Hội đồng quản trị; 17 giờ: đánh golt với tổng…
Kyushi:
-          Tôi không rảnh để đi đánh golt, từ chối.
Kenta cũng gạch rồi gập sổ lại:
-          Xong hết rồi ạ.
Kyushi:
-          Lui ra đi. Phóng viên có gọi điện cũng từ chối hết.
Kenta cúi người:
-          Tôi xin phép.
Rồi ra ngoài.
Kyushi nhớ tới Nanami:
-          Phải chăng là cô ta?
                                                                         *
                                                         Đại biệt thự Miyaki
                                                                  Phòng ăn
      Yoko đặt túi xách ở ghế bên cạnh, kéo ghế ngồi xuống:
-          Mẹ đang đọc gì thế?
Bà Fuko đặt tách trà xuống sau khi uống 1 ngụm, đua tờ báo cho Yoko:
-          Con xem đi. Anh hai của con xảy ra tin đồn với ca sĩ Ayumi Kanjinato đấy.
Yoko cầm tờ báo xem, tròn mắt:
-          Hả? Không đùa chứ?
Bà Fuko thở dài:
-          Thật là… Hồi ở Mĩ cũng có vài lần rồi, bây giờ cũng vậy.
Yoko đặt tờ báo xuống, cầm miếng sandwich lên:
-          Dù bao lần nhưng con cũng có chút bất ngờ. Không ngờ lạnh lùng kiệm lời như anh ấy
mà cũng “cưa đổ” cô nàng khó tính của Jpop Ayumi Kanjinato. Anh hai đào hoa thật.
      Bà Fuko cầm tách trà lên:
-          Con còn nói vậy nữa sao?
Yoko vừa ăn vừa nói:
-          Ai bảo anh ấy quá đẹp trai làm gì? Này nhé, đẹp trai, dáng người ngon lành, lại là tổng
giám đốc tập đoàn NEW WORLD danh tiếng, càng lạnh lùng càng cuốn hút. Dư sức quyến rũ.
      Bà Fuko:
-          Mẹ chịu thua tư tưởng của con. Bây giờ đi làm à?
Yoko:
-          Vâng. Ăn xong là con phải đi ngay. Hôm nay có đám cưới nên nhà bếp bận lắm.
Bà Fuko:
-          Hãy cẩn thận. Ông ngoại con mà biết thì con sẽ bị nhốt ở nhà mất thôi.
Yoko cười tinh ranh:
-          Làm sao tóm được con chứ? Cùng lắm thì chạy thôi. Vô địch điền kinh cấp 3 đời nào
chịu thua.
     Bà Fuko:
-          Cẩn thận vẫn hơn. Ông ngoại con đã phản đối con làm đầu bếp thì chắc chắn ông ấy sẽ
không để yên việc con lén đi học việc. 2 anh của con có nói gì không?
     Yoko đứng dậy, cầm túi xách đeo lên vai:
-          Biết chứ.Tối qua con có nói chuyện với anh hai mà.
Bà Fuko:
-          Thằng bé nói gì?
Yoko:
-          Cả 2 anh của con đều nói chung 1 câu “: Đừng để bị ông tóm là được”. Thôi, con đi làm
đây. Mẹ nhớ uống thuốc đúng giờ đấy nhé.
      Bà Fuko:
-          Mẹ biết rồi.
                                                                       *
     Hiro đi bộ cùng Nanami:
-          Sao hôm nay lại đòi đi bộ? Mọi hôm cậu nhất quyết đi xe buýt cơ mà.
Nanami:
-          Vì hôm nay tớ có hứng. Hôm qua tớ chụp được những bức hình đắt giá cho nên lão
trưởng phòng bảo tháng sau sẽ tăng lương cho tớ.
      Hiro:
-          Thật sao? Chúc mừng nhé. Có muốn tớ khao cái gì không?
Nanami:
-          Không cần. Gần chỗ làm của tớ có tiệm mì ngon lắm, tớ sẽ khao cậu.
Hiro nghi ngờ:
-          Có thật là khao tớ không? Nghi ngờ quá.
Nanami:
-          Tớ nói là làm.
Hiro:
-          Nhưng cậu chụp những bức nào đắt giá vậy? Tấm nào đó của Kyushi à?
Nanami:
-          Tất nhiên. Không chỉ là Kyushi, Ayumi Kanjinato mà còn có cặp đôi đang dính tin đồn tình
cảm là Kurei và Kagero, 1 ngày 2 “chưởng”. Cậu không đọc báo sao?
      Hiro:
-          Ừ nhỉ. Sáng nay tớ quên mua rồi. Có tiệm bán báo đằng kia.
Sau khi mua báo, cả 2 tiếp tục lên đường.
Hiro vừa đọc báo, gần như rơi cả hàm:
-          Ô…Ôi trời…! Cái…cái này thật…Nanami, tòa soạn của cậu có đăng tên người săn ảnh
không?
      Nanami:
-          Không. Vì để bảo vệ cho cánh săn ảnh mà. Có chuyện gì vậy?
Hiro gập tờ báo lại:
-          Vậy thì được. Nếu để lộ thân phận, cậu sẽ gặp nguy hiểm, có thể mất việc dễ như chơi.
Nanami:
-          Hiro, cậu có biết mình đang nói gì không?
Hiro:
-          Cần tớ nói cụ thể không? Với 1 đài truyền hình cỡ bự như FTB mà cũng bị NEW WORLD
“bóp nát” dễ dàng thì tòa soạn báo STAR của cậu chẳng là gì cả. Tốt nhất là đừng để bị tóm, nếu không cậu chết chắc.
      Nanami:
-          Đang hù tớ đấy à? Nanami này chẳng sợ gì cả. Tớ nói lại, nếu tớ mà bị đuổi việc chỉ vì
chuyện này, điều đầu tiên tớ làm chính là đập nát nhà anh ta.
      Hiro tròn mắt nhìn:
-          Quen cậu đã lâu nhưng không ngờ cậu mạnh miệng như vậy.
Nanami:
-          Không mạnh miệng đâu anh bạn. Có nhớ lần trước tớ suýt “tiễn” 2 tên kia đi bệnh viện vì
tội dám cướp túi xách của tớ không? Lần này cũng sẽ như vậy đấy.
      Hiro:
-          Đi tù vì tội đả thương người khác đấy cô nương.
Nanami đùa:
-          Tớ sẽ bịt mặt, đánh anh ta bầm dập, khóa miệng anh ta rồi bẻ gãy tay.
Hiro xanh mặt, nghĩ:
-          Không đùa được đâu Nanami. Anh hai tớ không đơn giản đâu. Tớ lo cho cậu đấy
*
                                                          Trụ sở tập đoàn NEW WORLD
                                                                     Phòng “Chủ tịch”
     Ông Aokata tức giận ném tờ báo xuống bàn:
-          Đúng là không còn thể thống gì nữa. Nó lại có thể như vậy sao? Ozawa.
Ông Ozawa đứng ngay phía sau, nghe gọi liền tiến lên 2 bước:
-          Chủ tịch có gì căn dặn ạ?
Ông Aokata:
-          Gọi ngay thằng Kyushi cho tôi.
Ông Ozawa:
-          Thưa, từ 8g30 thì cậu Kyushi đã rời khỏi công ti rồi ạ.
Ông Aokata:
-          Liên lạc ngay với Kenta, bảo đưa Kyushi về đây ngay.
Ông Ozawa rút điện thoại ra:
-          Vâng. Tôi sẽ hỏi xem lịch làm việc của cậu ấy.
                                                                        *
                                                        Đại lộ Hoa anh đào
     Xe đang đưa Kyushi đi đâu đó.
     Kenta đã nhận được cuộc gọi của ông Ozawa:
-          Thưa, tôi đang đưa đến mộ của cố tổng giám đốc ạ… Bây giờ ạ?... Vâng, xin hãy đợi 1 lát.
Rồi quay xuống dưới, đưa điện thoại cho Kyushi:
-          Tổng giám đốc, chủ tịch gọi ạ.
Kyushi cầm điện thoại:
-          Chuyện gì ạ?
Giọng của ông Aokata vang lên phía bên kia đầu dây đầy vẻ tức giận:
-          Cháu nghĩ địa vị của mình bây giờ là ở đâu vậy? Đến bao giờ cháu mới ngưng khiến ta
mệt mỏi đây?
      Kyushi lạnh nhạt trả lời:
-          Cháu nghĩ ông không cần phải lo điều đó.
-          Cháu… Cháu đang nói cái gì vậy hả?
-          Chẳng gì cả.
-          Quay trở về ngay. Ta muốn nói chuyện với cháu.
-          Xin lỗi ạ. Cháu nghĩ so với việc phải ngồi đối diện với ông thì cháu muốn đi thăm mộ của
bố hơn.
      Không chờ ông Aokata nói, Kyushi liền tắt máy rồi đưa cho Kenta:
-          Nếu là chủ tịch hay Ozawa thì không được bắt máy.
Kenta:
-          V… Vâng.
Kyushi ngả lưng ra sau, nhắm mắt nghĩ ngợi:
-          Nếu không vì mẹ, không vì Hiro và Yoko thì tôi cũng chẳng muốn về để nhìn thấy ông.
Chính ông là người đã gián tiếp đẩy bố tôi đến chỗ chết, đã mang đến cho mẹ của anh em tôi chuỗi ngày dài đầy nước mắt và sự đau khổ. Làm sao tôi có thể đối diện để nói chuyện với ông chứ? Cả khi bố tôi mất, ông đã không có 1 chút thương xót cơ mà. Tôi không phải là con rối, ngài chủ tịch Miyuki ạ.
                                                                                     *
                                                                                   TỐI
                                                                               Ngoại ô
                                                                             Khu Uroro
     Khu này cách trung tâm thành phố chừng 10 km, rất rộng lớn nhưng chỉ có chừng 2 đến 3 căn biệt thự tọa lạc và nhà của Kyushi mới mua là căn biệt thự tuy khá nhỏ so với những căn kia nhưng là rộng nhất.
     Hiro lái xe chở Yoko vừa dừng trước cổng thì 1 chiếc xe oto khác phóng ra rồi đi mất dạng, liền hỏi Yoko:
-          Em có nhìn rõ ai ở trong xe không?
Yoko:
-          Diễn viên điện ảnh Tamako Hamasaki.
     Rồi cả 2 đồng loạt nhún vai:
-          Anh hai vẫn vậy.
      1 người bảo vệ canh cổng thấy chiếc xe lạ dừng trước cổng, liền đi đên, cúi xuống gõ cửa rồi hỏi:
-          2 vị cần tìm ai?
Hiro:
-          Phiền anh nhắn lại với Kyushi là có Hiro và Yoko đến tìm.
Người bảo vệ quay trở lại vị trí của mình để liên lạc với Kyushi, 1 lúc sau thì mở cổng:
-          2 vị có thể vào.
      Hiro lái xe chậm chậm tiến vào.
      Yoko nhìn ra bên ngoài xe:
-          Đường này dài nhỉ. Sao bảo vệ lại đứng đầy thế?
Hiro:
-          Chắc là để phòng săn ảnh ấy mà.
Xe dừng lại trước căn biệt thự, cả 2 bước xuống và không quên mang theo 2 bao xách đầy
thức ăn và bia.
Yoko:
-          Đất rộng nhưng biệt thự nhỏ hơn nhà chúng ta rất nhiều. Đi thôi
Cả 2 vừa tiến đến cửa ra vào thì cánh cửa tự động mở ra.
Hiro bước vào:
-          Nội thất đơn giản thật, nhưng rất đẹp.
Rồi thúc Yoko:
-          Sao hả nhóc? Có hồi hộp không?
Yoko:
-          Chút chút thôi.
Nghe tiếng bước chân đi xuống phía cầu thang, cả 2 đưa mắt nhìn. Khi thấy Kyushi, Yoko
chạy đến ôm chầm lấy anh hai mình:
-          Anh hai!!!
Kyushi:
-          2 đứa cao lên nhiều rồi?
Yoko thả ra:
-          Anh đoán xem.
Kyushi hơi ngập ngừng rồi trả lời:
-          1m7.
Yoko:
-          Em không cao vậy đâu. 1m68, đủ làm người mẫu rồi chứ?
Kyushi mỉm cười, gật đầu.
      Cả 3 anh em bắt đầu nhậu chung.
      Hiro:
-          Anh hai, em đọc bài báo sáng nay rồi.
Kyushi:
-          Mẹ có đọc không?
Yoko:
-          Có. Mẹ đọc xong rồi đưa ngay cho em mà. Mẹ hơi buồn đấy.
Kyushi mở lon bia ra:
-          Chắc sáng mai phải gọi điện cho mẹ rồi.
Hiro:
-          Chắc ông giận lắm phải không?
Kyushi:
-          Cứ cho là vậy đi. Việc đó với anh không quan trọng.
Yoko uống 1 ngụm bia rồi nói:
-          Em cũng có vài lần gặp rắc rối với ông.
Hiro:
-          Sao thế? Ông lại nói gì à?
Yoko:
-          Chỉ vì em tốt nghiệp Đại học quốc gia Tokyo khoa Kinh tế với bằng loại A nên ông bắt em
phải làm việc cho tập đoàn. Phải đấu tranh dữ lắm ông mới cho em tự do 1 năm đấy.
      Kyushi:
-          Ông nói gì?
Yoko:
-          Ờ, cách đây vài ngày ông có nói “: Sắp tới thằng Kyushi sẽ trở về để đảm nhiệm chức vụ
tổng giám đốc NEW WORLD. Cháu là 1 đứa thông minh, hãy quay lại tập đoàn và trợ giúp cho nó, đừng ham chơi nữa”. Là vậy đó. Dù muốn giúp anh nhưng em lại không thích kinh doanh chút nào, chỉ thích làm đầu bếp thôi.
      Kyushi:
-          Bây giờ làm việc thế nào?
Yoko:
-          Mới chỉ làm được 1 tháng, mọi thứ vẫn còn mới mẻ. Hôm qua làm rơi đĩa thức ăn, nắm
chắc việc bị trừ lương rồi, bị đuổi xuống rửa chén đĩa. Thật tình, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ bị mắng như “tát nước vào mặt” như vậy.
      Hiro:
-          Thì được nuông chiều quen rồi mà.
Rồi nhìn Kyushi, mỉm cười:
-          Nếu có quyết tâm trở thành đầu bếp tài ba thì bị chửi mắng lúc mới học việc chỉ là
chuyện nhỏ, phải không anh hai?
      Kyushi:
-          Em làm ở đâu?
Yoko:
-          Nhà hàng khách sạn 5 sao NEW WORLD 6 ở khu  Nataghi
Hiro:
-          Nơi đó không nằm ở trung tâm thành phố… Nhưng không thể che giấu được lâu đâu.
Yoko:
-          Biết vậy nhưng… Khổ nỗi là chuỗi nhà hàng trực thuộc NEW WORLD đều rất nổi tiếng với
những đầu bếp tài ba thế giới, em thật sự rất muốn học ở đó.
      Kyushi:
-          Việc đó em không cần phải lo. Nếu thích thì cứ làm, có gì thì gọi anh.
Hiro:
-          Nhóc yên tâm. Anh hai nói là làm. Vả lại trong nhà, chỉ có anh ấy là dám nói thẳng với
ông thôi.
      Yoko:
-          À, còn bài báo viết về anh và ca sĩ Ayumi Kanjinato thì anh định xử lí thế nào đây?
Kyushi:
-          Không có gì to lớn cả. Nếu anh biết rõ về người đó rồi, mất việc là điều hiển nhiên.
Hiro thoáng giật mình, nhưng cũng cố nói đỡ cho Nanami:
-          Anh hai, dù sao đó cũng là công việc kiếm cơm của người ta mà. Họ mà mất việc thì làm
sao mà sống?
      Kyushi:
-          Cậu biết người đó hả?
Hiro toát mồ hôi:
-          À em…
Yoko:
-          Anh Hiro là nhiếp ảnh gia, quen biết rộng mà. Nhưng anh ấy nói cũng đúng. Có thật là
anh đang quen Ayumi không? Lúc nãy em cũng thấy diễn viên điện ảnh Tamako Hamasaki ra khỏi đây.
      Hiro nhếch mép:
-          Hình như anh chỉ có hứng thú đối với những cô diễn viên ca sĩ xinh đẹp thôi phải không?
Kyushi:
-          Chỉ là 1 lũ rỗng tuếch thôi. Chỉ cần thấy tiền là mắt sáng rực, đôi khi là bán thân. Nực
cười.
      Yoko:
-          Khi nào anh mới chịu dừng lại đây?
Hiro:
-          Yoko nói đúng đấy. Nếu cứ tiếp tục thế này mãi, chẳng phải là anh giống ông sao?
Kyushi “ném ánh nhìn hình viên đạn” về phía Hiro:
-          Đừng có nhắc ông trước mặt anh, cậu rõ chưa?
Cả 3 im lặng 1 hồi lâu.
Yoko:
-          Em biết anh còn rất giận ông nhưng không thể mãi thế này được đâu. Đã 7 năm rồi anh
không về dự sinh nhật của ông, mẹ sẽ buồn đấy… Chưa đầy 1 tháng nữa là sinh nhật của ông, anh không thể không dự đâu.
      Kyushi nốc sạch lon bia:
-          Vậy thì sao? Mẹ chịu sự ràng buộc của ông, nhưng anh thì không. Con người tàn nhẫn
như vậy, đối xử với bố như thế, 2 đứa nghĩ anh có thể chịu được sao?
      Hiro:
-          Anh hai à… Anh biết gì sao? Về cái chết của bố.
Kyushi trấn tỉnh lại:
-          Bây giờ mà nhắc lại cũng chẳng ích gì nữa.
Yoko đặt tay lên má của Kyushi:
-          Em biết anh rất buồn. Em biết lúc xưa ông đối xử với bố rất tệ. Thế nhưng, nếu không
muốn nhớ đến ông, xin anh hãy vì mẹ, được không? Mẹ đã khóc quá nhiều rồi, em không muốn mẹ phải khóc thêm 1 lần nào nữa đâu. Vả lại, anh thương mẹ nhất mà.
      Kyushi gục đầu, chẳng nói gì.
      Hiro:
-          Anh hai, cả 3 anh em đều là vì mẹ cả. Đã đến lúc chúng ta phải báo đáp cho mẹ rồi.
Kyushi mở lon bia tiếp theo:
-          Vào ngày đó anh sẽ về.
Cả Hiro và Yoko đều đồng loạt mỉm cười, gật đầu:
-          Phải thế chứ.
                                                                      ***
                                                          SÁNG HÔM SAU
     Kyushi:
-          Tôi đi có chút việc rồi sẽ đến trụ sở sau. Cậu đi 1 mình được không?
Kenta:
-          Không sao đâu. Tôi sẽ đi xe buýt. Tổng giám đốc cứ đi trước đi ạ.
Kyushi lên xe rồi phóng đi.
      Kyushi lái xe vào trung tâm thành phố, đeo phone điện thoại rồi gọi cho ai đó:
-          Chuẩn bị đi. Tôi đến khu Shibuya, để xe ở đầu phố.
-          Vâng. Chúng tôi sẽ xuất phát ngay bây giờ.
                                                                        *
                                                             Khu Shibuya
      Nanami dắt chiếc xe đạp mới mua:
-          Lâu lâu chơi sang 1 chút. Phải dành dụm gần 5 tháng mới đủ tiền mua chiếc xe này để
chở bà đi chơi. Để xem nào… 100 ngàn yên, chắc phải nói là 40 hay 50 ngàn yên gì đó, không thôi bà lại than thở nữa. Ui, chiếc xe yêu quý của ta.
      Nanami dựng xe ở khu vực để xe đạp, vừa quay lưng định mua chả cá chiên thì… “Rầm!!!”, tiếng động làm cho vài người đi đường chú ý. Nanami quay lại thì thấy chiếc xe đạp yêu quý của mình “nằm chỏng gọng”, giỏ xe bị rơi ra, yên xe bị méo thì vừa giận lắm, đến bên chiếc xe oto quen quen vừa tông xe của mình, đạp đầu xe:
-          Này, chạy xe kiểu gì vậy hả? Không thấy đây là chỗ để xe đạp hay sao mà tông thẳng vào
xe của tôi? Bước ra đây.
      Cửa xe mở. Người bước ra là Kyushi.
      Nanami cũng khá bất ngờ, lại càng giận hơn:
-          Ra là anh. Có mắt không vậy? Hay anh mới tập lái xe?
Kyushi nhìn thấy chiếc xe đạp gần như bị biến dạng, rút ví ra:
-          Bao nhiêu?
Nanami:
-          Nói cái gì?
Kyushi:
-          Tôi hỏi cô chiếc xe đạp này bao nhiêu? Cùng lắm thì trả lại tiền thôi.
Nanami:
-          Tên này thật là… Đã làm cho xe của người khác gần như biến dạng như vậy mà không nói
1 tiếng xin lỗi, lại còn tỏ thái độ khinh thường như vậy sao?
      Kyushi rút 2 tờ 100 ngàn yên, đặt vào tay Nanami:
-          Đủ chưa?
Rồi quay lưng đi:
-          Tôi không bao giờ tùy tiện nói 1 câu xin lỗi.
Nanami “bốc hỏa”, túm vai áo kéo Kyushi quay lại rồi… đấm thẳng vào mặt anh chàng:
-          Này thì không bao giờ tùy tiện.
Kyushi ngả ra sau, 1 bên mặt đỏ vì cú đám quá mạnh, cũng quá bất ngờ vì bị đánh.
Nanami:
-          Anh là hạng người gì vậy hả? Ỷ mình có nhiều tiền của là có quyền khinh thường người
khác à? Làm hỏng đồ của người khác mà không chịu nói xin lỗi sao? Này, tôi nghèo thật đấy, và tôi rất muốn có tiền. Thế nhưng tôi cũng có lòng tự tôn của mình. Tôi muốn có tiền bằng chính sức lao động của mình chứ không phải theo kiểu ăn xin, không cần anh bố thí.
     Khi Kyushi vẫn chưa hoàn hồn, Nanami ném 2 tờ 100 ngàn yên vào anh chàng:
-          Hãy mang về dán lên cái mặt anh đi.
Rồi cô dắt xe bỏ đi.
Đúng lúc đó, 2 vệ sĩ chạy lại đỡ Kyushi đứng dậy:
-          Thiếu gia, anh có sao không?
-          Có cần bắt cô ta rồi báo cảnh sát không ạ?
Kyushi tay vẫn còn cầm 2 tờ 100 ngàn yên:
-          Không cần.
Rồi đưa tay lên má, nhếch mép:
-          Đau thật… Có thấy rõ mặt cô ta chưa?
1 người vệ sĩ gật đầu:
-          Tôi thấy.
Kyushi:
-          Điều tra xem cô ta làm việc ở đâu rồi báo cáo lại cho tôi.
-          Vâng.
Lúc này, Nanami dắt chiếc xe đạp tồi tàn của mình đi mà lòng vẫn còn ấm ức:
-          Tên chết tiệt. Đồ kênh kiệu. Đồ kiêu căng hợm hĩnh. Đồ không biết điều. Biến chiếc xe
yêu quý của mình thành ra thế này. Đang lẽ phải đấm hắn thêm vài cái nữa cho chừa cái thói coi thường người khác… Hay là hắn đã biết và trả thù mình vì vụ mấy tấm hình? Nếu vậy thì quá nhỏ mọn rồi… Kyushi Miyaki, nếu để tôi gặp lại, anh chết chắc.
Kyushi đang đi sắm đồ, cứ thấy rùng mình và hắt xì liên tục.
1 vệ sĩ hỏi:
-          Thiếu gia không sao chứ? Hình như anh bị cảm rồi.
Kyushi:
-          Không sao.
Kyushi qua cửa hàng quần áo dành cho phụ nữ. Sau 1 hồi xem qua thì chọn ra 10 bộ rồi đưa
cho người bán:
-          Đóng gói cẩn thận. Chuyển đến số 52 phố Ohaio, giao tận tay cho phu nhân Fuko Miyaki.
Người bán cầm 10 bộ quần áo:
-          Vâng. Chúng tôi sẽ đóng gói cẩn thận và chuyển đến tận nơi. Anh tên gì ạ?
Kyushi rút thẻ tín dụng ra:
-          Kyushi Miyaki.
                                                                          *
                                                Trụ sở tập đoàn NEW WORLD
                                                       Phòng “Tổng giám đốc”
Kenta đưa 1 tờ giấy cho Kyushi:
-          Tổng giám đốc. Tôi đã ra soát các nhân viên của tờ báo STAR và 2 vệ sĩ của anh đã chỉ ra
người này.
      Kyushi:
-          Được rồi. Anh lui trước đi.
Kenta cúi đầu:
-          Tôi xin phép.
Rồi bước ra ngoài.                                                                  
Kyushi chăm chú xem tờ lí lịch của Nanami “: Nanami Fuji. Sinh nhật: 3-4. Sở thích: chụp ảnh,
ẩm thực. Tính cách: hoạt bát, nóng nảy. Chiều cao: 164 cm. Cân nặng: 51 kg. Nghề nghiệp hiện tại: phóng viên báo STAR. Địa chỉ nhà: số 25 đường Ruro phố Beika. Bằng cấp: tốt nghiệp bằng B Đại học quốc gia Tokyo khoa Báo chí. Thành tích: đai đen đệ tứ đẳng karatedo; 2 lần vô địch toàn thành phố; 1 lần vô địch toàn quốc. Cha mẹ mất trong 1 vụ tai nạn giao thông, hiện đang ở với bà nội”, thầm nói:
-          Đai đen đệ tứ đẳng karatedo à? Thảo nào cú đấm đó đầy uy lực… Cha mẹ mất trong 1 vụ
tai nạn giao thông, hiện đang ở với bà nội.
      Rồi đứng dậy:
-          Ở con người này cái gì cũng tầm thường, nhưng lại rất có lòng tự trọng và trình độ võ
công cao thâm. Khá thú vị.
                                                                                    *
                                                                    Văn phòng của Hiro
      Hiro đưa cốc nước cho Nanami rồi ngồi xuống:
-          Có chuyện gì vậy? Trông thần sắc cậu không được tốt.
Nanami:
-          Cậu nghĩ là tốt được sao? Tớ tức muốn ói máu luôn.
Hiro mỉm cười:
-          Thế nào? Ai dám cả gan chọc cậu thế? Chắc người đó chán sống rồi.
Nanami:
-          Còn ai vào đây nữa chứ? Là cái tên mà bao lâu nay tớ cất công theo dõi và chụp hình
đấy.
      Hiro:
-          Hình như cậu đang nói đến Kyushi?
Nanami:
-          Chính là anh ta.
Rồi cô nàng ấm ức kể lại mọi chuyện.
Hiro sửng sốt:
-          Cậu đã đám anh ta 1 cái cơ à? Gan thế?
Nanami:
-          Hắn nghĩ mình là ai mà lên mặt ta đây với tớ chứ? 1 kẻ ngạo mạn không xem ai ra gì.
Hiro:
-          Thật không ngờ. Thế bây giờ xe của cậu đang ở đâu?
Nanami:
-          Tớ mang đi sửa ở cách đây vài căn nhà. Tớ đến đây là vì… Hiro, cậu có thể cho tớ mượn
25 ngàn không?
      Hiro:
-          Ừ. Chiếc xe hư hỏng nặng lắm sao?
Nanami:
-          Bay cái giỏ xe, yên xe bị méo, vành xe cũng vậy. Phải chỉnh lại cũng tốn khá nhiều. Cho tớ
mượn 25 ngàn đi.
      Hiro lập tức rút 25 ngàn ra đưa cho Nanami:
-          Nhưng cũng may là cậu không bị thương gì cả. Hãy biết ơn rằng anh ta đã không tông
thẳng khi cậu đang đi xe.
      Nanami nhét 25 ngàn vào túi quần:
-          Tớ ghét còn không hết, cảm ơn cái gì chứ?
Rồi đứng dậy, đeo túi xách lên vai:
-          Cảm ơn nhé. Lãnh lương rồi tớ sẽ trả lại cho cậu. Tạm biệt.
Khi Nanami đi khỏi…
Hiro:
-          Nanami ơi là Nanami, cậu không biết mình đang đối đầu với ai đâu. Anh hai tớ sẽ không
để yên cho cậu… Trời đất! Mình nên đứng về phía nào bây giờ?
                                                                                       *
                                                                                     TỐI
                                                                             Nhà Nanami
      Nanami tháo giày ra, đi vào nhà:
-          Thưa nội cháu mới về.
Bà nội bê khay cơm tối từ dưới bếp đi lên:
-          Sao hôm nay về muộn thế?
Nanami thả túi xách, ngồi xuống:
-          Hôm nay tòa soạn có nhiều việc quá nên cháu phải lo cho xong. Sao bà không ăn trước,
chờ cháu làm gì?
      Bà nội bới cơm ra 2 chén:
-          Bà chờ cháu về ăn chung cho vui. Ăn 1 mình buồn lắm.
Nanami bắt đầu ăn:
-          Hôm nay bà bán sữa thế nào ạ?
Bà nội cầm đôi đũa lên:
-          Cũng chẳng hết được. Chắc ngày mai phải nấu ít lại 1 chút rồi.
Nanami:
-          Xóm của mình ít người mà.
Bà nội:
-          Hay là ngày mai bà đẩy xe đi xa 1 chút?
Nanami phản đối ngay lập tức:
-          Không được. Ngoài đường xe đông, nhiều tên chạy xe rất ẩu nên rất nguy hiểm, nội cứ
bán ở trong xóm kiếm chút tiền thôi. Tháng sau cháu được tăng lương rồi nên bà không phải lo đâu.
      Bà nội thở dài:
-          Biết là vậy nhưng ngồi không thì buồn lắm.
Nanami:
-          Nội hãy chịu khó 1 chút. Chỉ chừng 2 hoặc 3 tháng nữa, khi đủ tiền thì cháu sẽ đưa nội đi
chơi đâu đó. Tiền lương của cháu bây giờ cao lắm đấy.
      Nghe tiếng chuông gọi cửa, Nanami đứng dậy:
-          Ai vậy nhỉ?
Nanami chạy ra mở cửa thì thấy 1 người đàn ông đang dắt 1 chiếc xe đạp cáu cạnh, liền hỏi:
-          Chú cần tìm ai?
Người đó hỏi:
-          Cho hỏi, có phải là cô Nanami Fuji không?
Nanami ngờ ngợ, gật đầu:
-          Là tôi đây.
Người đó đưa ra 1 tờ phiếu rồi dựng chân chóng xe đạp:
-          Tôi là nhân viên chuyển phát của hãng xe NEW WORLD. Đây là loại xe đạp mà chúng tôi
vừa tung ra thị trường vào ngày hôm qua, có người gửi tặng cô. Phiền cô hãy kí vào đây ạ.
      Nanami cầm cây bút và tờ phiếu:
-          Ai vậy ạ? Có phải là Hiro không?
Nhân viên chuyển phát:
-          Không phải. Là tổng giám đốc của chúng tôi- Kyushi Miyaki ạ.
Nghe tên Kyushi Miyaki, Nanami trả lại tờ phiếu và cây bút ngay lập tức:
-          Cảm phiền chú mang về. Tôi không nhận đâu.
Nhân viên chuyển phát khá bất ngờ:
-          Ơ, tại sao vậy?
Nanami:
-          Tôi chẳng là gì, không việc gì phải nhận quà do anh ta tặng.
Nhân viên chuyển phát có vẻ tha thiết:
-          Xin cô hãy nhận lấy. Tổng giám đốc sẽ đuổi việc vì tôi đã không làm trọn nhiệm vụ đấy ạ.
Nanami:
-          Cái gì? Nếu tôi không nhận thì anh ta sẽ đuổi việc chú à?
Nhân viên chuyển phát:
-          Tổng giám đốc nói là làm nên mong cô hãy giúp tôi.
Nanami:
-          Cái đồ chết tiệt này thật khiến người khác chịu không nổi mà. Thôi được rồi.
Nanami đổi ý, liền kí tên vào phiếu nhận hàng:
-          Chú cứ để chiếc xe đạp này ở đây đi.
Nhân viên chuyển phát mừng rỡ, cảm ơn rối rít rồi đi mất.
Bà nội từ trong nhà đi ra:
-          Nanami, có chuyện gì vậy? Ơ, chiếc xe đạp này đẹp quá. Ai tặng cháu thế?
Nanami hậm hực, vác chiếc xe đạp vào nhà:
-          1 tên điên bà ạ. Ngày mai cháu sẽ trả lại cho anh ta.
Bà nội đi theo:
-          Tại sao lại thế?
Nanami:
-          Không có gì đâu. Bà cháu mình ăn cơm tiếp thôi.
                                                                      ***
                                                                 HÔM SAU
Kenta rời trụ sở, đi dọc con phố đến ngang 1 con hẻm nhỏ thì đột nhiên bị Nanami kéo vào:
-          Ơ…
Nanami đẩy Kenta vào tường, đưa khủy tay chặn ngang cổ Kenta khiến anh chàng sợ hãi mà
lắp bắp:
-          Cô…cô muốn cái gì?
Nanami:
-          Anh có phải là người hay đi theo Kyushi Miyaki không?
Kenta:
-          P…Phải. Tôi là trợ lí của anh ta.
Nanami:
-          Nghe tôi hỏi đây: Bây giờ anh ta đang ở đâu?
Kenta:
-          Tổng giám đốc đang họp, chắc 1 tiếng nữa mới xong.
Nanami:
-          Còn sau đó?
Kenta:
-          S…Sau đó tổng giám đốc sẽ đi Hiroshima để giám sát vài chi nhánh ở đó, tối mới về.
Nanami:
-          Vậy nhà anh ta ở đâu?
Kenta:
-          Cô…cô muốn biết địa chỉ nhà của tổng giám đốc để làm gì?
Nanami đè mạnh khủy tay hơn:
-          Nhà anh ta ở đâu?
Kenta sợ quá, khai ra hết:
-          Ở số 4 khu Uroro, ngoại ô Tokyo.
Nanami thả tay ra:
-          Cảm ơn nhé. Này, có sao không?
Kenta ho liên tục:
-          Có chứ sao không. Cô đè tay mạnh quá, tôi suýt ngột thở đây này.
Nanami vỗ vai Kenta 2 cái:
-          Xin lỗi nhé.
Rồi dắt chiếc xe đạp đi.
Kenta nhìn theo, thầm nói:
-          Hy vọng tổng giám đốc thấu hiểu, không đuổi việc mình.
                                                                              *
                                                                            TỐI
                                                              Đại biệt thự Miyaki
                                                                       Nhà bếp
       Mấy người đầu bếp và người hầu đứng theo dõi Yoko nấu ăn:
-          Chà, tay nghề của cô chủ tiến bộ nhiều rồi.
-          Nhưng vẫn còn hơi chậm.
-          Không sao. Cô chủ vẫn đang nỗ lực học việc mà. Như vậy là đáng mừng rồi.
1 người giúp việc bước vào:
-          Cô chủ, ông cho gọi lên phòng ăn ạ.
Yoko vẫn đang nếm thức ăn:
-          Ông tôi cho gọi à?
Người đầu bếp chính bước đến:
-          Cô chủ, cứ để đấy cho chúng tôi.
Yoko tháo tạp dề ra:
-          Chỉ còn món này chưa nếm gia vị thôi. Xong rồi mang lên cho tôi nhé.
-          Vâng.
                                                               Phòng ăn
      Yoko kéo ghế ngồi xuống:
-          Mời ông, mời mẹ ăn cơm ạ.
Bà Fuko nhìn bàn thức ăn:
-          Chà, đều là con làm hết sao?
Yoko:
-          Vâng. Chỉ là các món đơn giản, con muốn nấu cho ông và mẹ ăn thử.
Ông Aokata:
-          Cần gì phải nhọc công như vậy? Thích ăn cái gì thì cháu cứ nói đầu bếp nấu cho. Cứ lăn
xăn vào bếp, coi sao được.
      Yoko:
-          Không hẳn đâu ạ. Đã là đàn bà con gái thì điều cốt yếu là phải biết tề gia nội trợ. Những
đứa bạn của cháu, có vài đứa biết đi siêu thị mua đồ nấu ăn từ năm cấp 1 cơ. Cháu học cấp 3 mà vẫn không biết nấu ăn, ê mặt với bạn bè lắm ạ.
      Ông Aokata:
-          Cháu là Yoko Miyuki, không thể so sánh với chúng được. Cháu phải ý thức được địa vị
của mình ở đâu, phải biết làm những việc lớn.
      Yoko:
-          Tư tưởng của cháu khác ông ạ. Cháu ý thức được địa vị của mình cũng là 1 con người,
chẳng có gì khác biệt so với các bạn ngoại trừ vị trí của mình. Cháu rất ghét khi phải sống khác mọi người.
      Ông Aokata giận dữ:
-          Cháu…
Bà Fuko vội rầy Yoko:
-          Yoko, sao con lại nói với ông như thế?
Yoko nói với ông quản gia:
-          Nếu ông tôi không thích ăn những món ăn này, nói đầu bếp chuẩn bị vài món sơn hào
hải vị đi. Thức ăn còn dư ở đây thì chia cho mọi người.
      Ông quản gia cúi đầu:
-          Vâng.
Yoko ăn chỉ chừng 1 chén cơm rồi đứng dậy:
-          Con xin phép lên phòng trước.
Rồi quay lưng đi.
Bà Fuko sợ ông Aokata nổi giận, liền nói đỡ cho Yoko:
-          Bố đừng giận. Hôm nay Yoko đi làm hơi mệt.
Ông Aokata:
-          Yoko bây giờ đang làm ở đâu, con có biết không?
Bà Fuko:
-          Ơ, con không biết. Con bé chẳng nói gì cả.
                                                             Phòng của Yoko
      Yoko thả mình xuống giường:
-          Thật hết nói nổi mà. Ông lúc nào cũng vậy. Luôn mang cái tư tưởng bảo thủ đó ra để dạy
cho con cháu. Thảo nào anh hai không chịu về.
      Bà Fuko ở bên ngoài, gõ cửa:
-          Yoko, mẹ vào được chứ?
Yoko ngồi dậy:
-          Vâng. Mẹ cứ vào đi.
Bà Fuko mở cửa bước vào, mang theo 1 cốc sữa:
-          Mẹ thấy con ăn chỉ nửa chén cơm nên có bảo đầu bếp làm cốc sữa. Con uống đi.
Yoko kéo ghế ra cho mẹ ngồi rồi cầm cốc sữ uống cạn:
-          Con cũng đói lắm, nhưng cái không khí ngột ngạt đó làm con không thể nào nuốt trôi
cơm.
      Bà Fuko:
-          Con có lí của con, nhưng đừng cãi lại ông như thế chứ.
Yoko:
-          Ý của mẹ là ông cũng có lí của ông phải không? Con chịu không nổi đâu. Mệt lử cả người
nhưng vẫn xuống bếp để tự tay nấu cho ông và mẹ những món mà con vừa mới học được, vậy mà ông lại có thể nói như vậy. Bao công sức của con đổ sông đổ biển hết rồi.
      Bà Fuko:
-          Thôi, đừng giận ông nữa. Ngày mai con có đi làm không?
      Yoko:
-          Có ạ. Có gì không mẹ?
Bà Fuko:
-          Mẹ định đi mua cho ông vài bộ vest mới để ông mặc vào dịp sinh nhật lần thứ 75 ấy mà.
Yoko:
-          Mẹ định đi lúc mấy giờ?
Bà Fuko:
-          Chừng 9 hoặc 10 giờ.
Yoko:
-          Vậy thì con không thể đi cùng mẹ rồi.
Bà Fuko đứng dậy:
-          Không sao đâu. Con nghỉ ngơi sớm đi để mai còn đi làm.
Yoko:
-          Vâng. Mẹ cũng nghỉ ngơi sớm đi nhé.
                                                                            *
                                                     Trước cổng ra vào nhà của Kyushi
Nanami há hốc:
-          Trời, phải qua cổng này nữa sao?
Thấy 2 người bảo vệ đứng canh ở bên ngoài, Nanami liền tiến lại hỏi:
-          Cho hỏi, đây có phải là nhà của Kyushi Miyaki không ạ?
1 người bảo vệ lấy ra 1 quyển sổ, lật ra rồi hỏi:
-          Cô tên gì?
Nanami:
-          Tôi à? Là Nanami Fuji.
Người bảo vệ gập sổ lại:
-          Cô có hẹn với thiếu gia. Xin đợi 1 lát.
Cả 2 người bảo vệ mở cổng ra:
-          Mời vào.
Nanami gật đầu cảm ơn rồi dắt xe đi vào:
-          Khiếp, 2 bên sao toàn bảo vệ thế này? Tên này đúng là thích chơi nổi.
Đến nơi, Nanami vừa định xem thử cửa vào ở đâu thì thấy Kyushi đang đưa 1 người phụ nữ
sang trọng ra xe, liền nấp sau 1 cây lớn:
-          Lần này là 1 người khác, không phải Ayumi Kanjinato sao?
Thấy Kyushi và người phụ nữ sang trọng đó hôn nhau 1 hồi lâu rồi người phụ nữ đó mới lên
xe đi mất, Nanami ở chỗ nấp cảm thấy ớn lạnh:
-          Trời phật ơi! Rốt cuộc tên này có bao nhiêu cô người yêu vậy chứ?
Chờ Kyushi vào nhà, Nanami mới bước ra:
-          Trả xe xong phải rời khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt. Ớn quá đi.
                                                                 Trong nhà
      Kyushi rót nước ra cốc rồi uống hết:
-          1 lũ rỗng tuếch, ham danh lợi mà đánh mất cả con người mình… Con người đó sao bây
giờ chưa đến?
      Vừa nhắc đã nghe tiếng chuông gọi cửa, Kyushi nhếch mép cười rồi ra thì thấy Nanami vẫn ngơ ngác đứng chờ:
-          Không biết là cửa tự động à?
Nanami ngây ngô, thử bước tới thì cánh cửa  tự động mở ra:
-          Oa, hay thật.
Kyushi quay lưng đi:
-          Nghe Kenta nói cô đã ép cậu ta nói ra địa chỉ của tôi phải không?
Nanami:
-          Đáng lẽ tôi gặp thẳng anh ở công ti nhưng anh ta bảo anh đi Hiroshima đến tối mới về
nên tôi hỏi địa chỉ nhà luôn.
      Kyushi đứng ở bếp, hỏi:
-          Cô muốn uống gì?
Nanami:
-          Nước lọc thôi.
Kyushi mang cốc nước đưa cho Nanami rồi ngồi xuống ghế:
-          Gặp tôi có chuyện gì?
Nanami:
-          Còn hỏi nữa sao? Tôi muốn biết rõ lí do vì sao anh lại tặng xe đạp cho tôi?
Kyushi:
-          Cô rõ mà.
Nanami:
-          Này, cấm anh trả lời kiểu đó nhé. Chỉ vì 1 chiếc xe đạp mà anh lại bảo sẽ đuổi việc người
đó nếu tôi không chịu nhận, thật không thể nào hiểu được.
      Kyushi:
-          1 khi không làm tròn nhiệm vụ thì vô dụng, đuổi việc là điều tất nhiên.
Nanami:
-          Đúng là câu nói của kẻ ngồi lắm tiền. Hôm nay tôi đến đây là để trả lại chiếc xe đạp. Tôi
nói rõ luôn, từ hôm qua đến giờ, tôi không hề dùng đến nó. Nếu đó là hành động xin lỗi thì càng không thể chấp nhận được.
      Kyushi:
-          Tại sao cô lại nghĩ đó là hành động xin lỗi?
Nanami:
-          Vậy tại sao anh lại làm điều đó?
Kyushi:
-          Vì tôi thấy cô khá đặc biệt.
Nanami:
-          Cái  gì?
Kyushi:
-          Hoàn toàn không giống những cô gái mà tôi quen.
      Nanami:
-          Kyushi, có biết anh đang nói gì không hả?
Kyushi:
-          Nếu muốn, cô có thể trở thành người yêu của tôi và tôi sẽ cưng chiều cô nhất.
Nanami không còn giữ được bình tĩnh, cầm cốc nước hất thẳng nước vào mặt Kyushi:
-          Đáng khinh bỉ. Anh xem tôi là hạng người như vậy hả?
Kyushi đưa tay vuốt mặt:
-          Cô có biết mình vừa làm gì không hả?
Nanami:
-          Biết, tôi biết rất rõ. Tôi đang cho 1 tên vô lại xem các cô gái là cỏ rác như anh 1 bài học.
Tôi sẽ không đánh anh như tôi đã từng đánh những tên vô lại khác thẳng tay, vì anh là công tử, là tổng giám đốc của tập đoàn tài phiệt NEW WORLD danh tiếng mà. Nói cho anh biết, trên đời này có rất nhiều hạng người, nhưng tôi thật sự kinh sợ khi phải đối diện với anh.
      Kyushi:
-          Đang dạy tôi sao?
Nanami:
-          Dạy anh? Đúng, tôi đang dạy anh. Dạy cho anh biết thế nào là 1 người con gái biết liêm
sỉ… Xe đạp tôi để ở ngoài kia, vứt nó đi hay giữ lại vì tiếc của thì tùy anh. Tạm biệt.
      Nói rồi, Nanami quay lưng bỏ đi.
      Kyushi ngồi thần ra, phải hơn 5 phút mới trấn tỉnh lại:
-          “Thế nào là 1 người con gái biết liêm sỉ” à?... Nanami Fuji, cô đã khiến tôi thật sự tò mò
rồi đấy.
                                                                              ***
      

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét