VÀI NGÀY SAU
Trụ sở tập đoàn NEW WORLD
Phòng “Tổng giám đốc”
Kenta vừa đọc xong lịch làm việc, thấy Kyushi có vẻ không chú ý liền gọi:
- Tổng giám đốc, có cần tôi đọc lại không ạ?
Kyushi:
- Khỏi… Kenta, cậu nghĩ sao nếu tôi mua STAR ?
Kenta thốt lên:
- Sao ạ? Mua STAR ư? Tổng giám đốc, từ trước đến nay tôi chỉ nghe đến việc mua cổ phần
của những đài truyền hình hay công ti nào đó chứ tòa soạn báo thì… Chúng ta phải nói thế nào với Hội đồng quản trị ạ?
Kyushi đứng dậy:
- Việc đó cũng đơn giản. Nếu nói với ngài chủ tịch thì sẽ giải quyết êm thắm thôi.
Phòng “Chủ tịch”
Ông Aokata:
- Bây giờ mới chịu tìm ta à?
Kyushi:
- Có vẻ như ông bất ngờ phải không?
Ông Aokata:
- Nói đi. Có việc gì mà cháu phải đích thân lên gặp ta?
Kyushi:
- Về việc mua tòa soạn báo STAR.
Ông Aokata ngạc nhiên:
- Mua tòa soạn báo STAR? Cho ta biết lí do.
Kyushi:
Theo như ông biết, STAR nổi tiếng là tờ báo nói về cuộc sống của những người nổi tiếng. Cho nên, trở thành ông chủ của STAR sẽ khống chế và hạn chế những điều không hay đến mức thấp nhất. 1 điều nữa, cũng là lợi nhuận kinh doanh. Cháu nghĩ chúng ta sẽ có thêm 1 phần thu lợi nhuận nữa về STAR mà không cần phải quá hao tâm tổn lực.
Ông Aokata suy nghĩ 1 lát rồi nói:
- 2 điều mà cháu phân tích rất có lí… Thôi được, ta đồng ý. Vậy thì việc mua STAR và quản
lí lợi nhuận ở đó, ta giao cho cháu. Dự định trong bao lâu?
Kyushi nói chắc như “đinh đóng cột”:
- 4 ngày.
Ông Aokata:
- Nhưng ta cũng nói rõ và cháu hãy nhớ cho kĩ. Việc này là toàn quyền cháu quyết định,
cho nên cháu cũng phải có trách nhiệm trong mọi điều về STAR. Cháu là 1 đứa thông minh, phải đưa STAR trở thành tờ báo có tầm ảnh hưởng lớn đến các phương tiện truyền thông cũng như các tờ báo khác.
Kyushi:
- Ông có thể yên tâm về điều đó.
*
4 NGÀY SAU
Tòa soạn báo STAR
Hầu như các nhân viên STAR đều tập trung theo lệnh của giám đốc.
- Này, nghe nói hôm nay chúng ta có chủ tịch đấy.
- Trông thế nào? Già, trẻ, mập, ốm hay thế nào?
- Không biết. Nhưng nghe đâu người đó còn rất trẻ và giàu vô cùng.
- Tôi hồi hộp quá.
- Đi nhanh lên thôi, giám đốc đang đợi để giới thiệu chủ tịch cho chúng ta đấy.
Gần 30 người tập trung tại phòng “Giám đốc” và ai cũng không tránh khỏi ngạc nhiên, người
ngạc nhiên nhất lại chính là Nanami vì cô không ngờ vị chủ tịch của mình lại chính là Kyushi-con người mà cô ghét nhất.
Ông giám đốc giới thiệu:
- Giới thiệu với mọi người, đây là cậu Kyushi Miyaki- tổng giám đốc tập đoàn NEW
WORLD, từ bây giờ sẽ là chủ tịch của chúng ta.
Nanami nghe như “sét đánh ngang tai”:
- Hả ?
Kyushi:
- Tôi là chủ tịch của STAR nhưng không quá chú trọng vào công việc của tòa soạn, mọi
người cứ làm việc như bình thường.
- Vâng, chủ tịch!!!
Kyushi:
- Mọi người hãy trở lại vị trí làm việc bình thường. Tôi chỉ giới thiệu như vậy thôi.
Tất cả đều trở lại vị trí, Nanami cũng chuồn theo.
Kyushi nói với ông giám đốc:
- Tôi muốn gặp cô nhân viên Nanami Fuji.
Ông giám đốc:
- Vâng, tôi sẽ cho gọi ngay.
5 phút sau…
Trong phòng chỉ còn duy nhất 2 người và tất nhiên, Nanami đang run vì sợ bị mất việc.
Nanami:
- Chủ tịch cần gặp tôi có chuyện gì không?
Kyushi vẫn nhìn Nanami chăm chú, 1 lúc sau hỏi:
- Cô có muốn thăng chức không?
Nanami:
- Thăng chức? Ý của anh là gì đây?
Kyushi:
- Nếu được thăng chức thì lương của cô sẽ tăng, cô sẽ có tiền để nuôi bà nội đang bị ốm.
Nanami ngạc nhiên:
- Cái gì? Tại sao anh biết?
Kyushi:
- Với khả năng của tôi, điều tra ra lí lịch của cô không phải là khó. Trả lời đi.
Nanami:
- Thăng chức? Thật nực cười. Mà dù cho anh có thăng chức thì tôi cũng không nhận. Lí do
vì sao tôi lại phải chấp nhận làm “lính” của anh chứ? Không đời nào.
Kyushi:
- Cô muốn nghỉ việc?
Nanami nói quả quyết:
- Anh còn ở đây thì tôi đi. Tôi không chấp nhận mình là “lính” của 1 tên xem tiền như cỏ,
khinh thường mọi người.
Kyushi:
- Có khẩu khí lắm… Vậy được, cô thử bước ra khỏi phòng này xem?
Nanami:
- Anh thách tôi đấy à? Tưởng tôi không dám chắc?
Kyushi:
- Nếu cô ra khỏi phòng này dù chỉ 1 bước, toàn bộ nhân viên STAR đều bị đuổi việc.
Nanami sửng sốt:
- Cái gì?
Kyushi:
- Tất nhiên là đuổi việc dần dần, đầu tiên là những người bạn thân thiết của cô, những
nhân viên có hoàn cảnh khó khăn.
Nanami không tin:
- Anh sẽ không làm vậy.
Kyushi đưa 1 tờ báo cho Nanami:
- Đọc bài báo của 2 ngày trước rồi chứ.
Nanami cầm tờ báo đọc “:Tổng giám đốc của tập đoàn NEW WORLD được sự phê duyệt của chủ tịch Hội đồng quản trị của tập đoàn, đã chính thức đề ra kế hoạch “Cải tổ lại bộ máy làm việc của NEW WORLD”. Mở đầu cho kế hoạch này chính là việc 180/1800 nhân viên của NEW WORLD ở Nhật Bản đã bị đuổi việc sau khi không đạt được trên 80 điểm trong kì kiểm tra giành cho toàn thể các nhân viên ở Nhật Bản. Ông Robert- giám đốc xưởng sản xuất xe NEW WORLD 3 thuộc tập đoàn NEW WORLD đã bị đuổi việc vì lơ là trong việc kiểm tra sổ sách của tuần. NEW WORLD đang tiến hành tuyển chọn nhân viên trên toàn cầu”, tròn mắt:
- Hả?
Kyushi:
- Họ có bị mất việc hay không là tùy cô.
Nanami:
- Tại…tại sao? Anh làm vậy để được cái gì chứ? Chẳng lẽ muốn trả thù tôi?
Kyushi:
- Tôi không phải hạng người nhỏ mọn… À, nhưng có lẽ là đúng 1 phần.
Nanami giận run người nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh:
- Bây giờ anh muốn gì?
Kyushi:
- Cô ở lại, sẽ được thăng chức và trở thành người yêu của tôi.
Nanami ớn lạnh, nghĩ:
- Lại là trở thành người yêu? Tên này đúng là bị tâm thần rồi.
Rồi nói:
- Anh khao khát có người yêu đến vậy sao? Hay là anh ham của lạ, chỉ muốn chơi đùa 1
lúc rồi sẽ bỏ đi giống như vứt bỏ 1 món đồ chơi đã qua 1 lần sử dụng? Dù thế nào đi nữa thì cũng không tránh khỏi 1 trong 2 điều đó.
Kyushi nghĩ:
- Muốn biết rõ lắm sao? Nhưng nếu tôi nói rõ lí do, thế nào cũng bị cô cho 1 đấm.
Nanami:
- Nói cho anh biết, tôi hoàn toàn trái ngược với anh. Mọi chuyện diễn ra theo tự nhiên
chứ không phải gượng ép. Có 1 tình yêu do ép buộc thì chẳng thể nào hạnh phúc được đâu.
Kyushi:
- Cô vẫn còn kiểu nói “lên lớp” này à?
Nanami:
- Nếu biết khôn thì anh nên ngừng ngay trò chơi này lại. Đôi khi người bị hại là những cô
gái kia thôi. Nhân phẩm của người phụ nữ rất đáng quý.
Kyushi:
- Cô nghĩ vậy sao?
Rồi nắm chặt tay của Nanami đưa lên:
- Phụ nữ các người chẳng qua là 1 lũ bạc nhược, nhạt nhẽo và rỗng tuếch. Các người ham
mê tiền bạc mà đánh mất cả nhân phẩm của mình. Bây giờ cô còn lên giọng dạy tôi về nhân phẩm của người phụ nữ à?
Nanami cố rút tay ra nhưng không được:
- Anh đang làm gì vậy hả?
Kyushi vẫn nắm chặt:
- Nói người nên suy nghĩ lại mình. Chỉ vì cô mong được tăng tiền lương mà làm đảo lộn
cuộc sống riêng tư của tôi.
Nanami vẫn cố rút tay ra:
- Bỏ tay tôi ra.
Bỗng nhiên, Hiro xuất hiện:
- Anh hai, bỏ tay Nanami ra đi.
Cả Kyushi và Nanami đều bất ngờ vì sự xuất hiện của Hiro.
Hiro bước vào phòng:
- Có thể bỏ tay ra được chứ?
Kyushi bỏ tay Nanami ra, nhìn Hiro:
- Cậu đến đây làm gì?
Nanami còn bất ngờ:
- Hiro, cậu gọi ai là anh hai? Chẳng lẽ…
Hiro:
- Nanami, xin lỗi vì bao lâu nay đã giấu cậu. Thật ra tớ không phải là Hiro Watamiki, mà là
Hiro Miyaki, cháu trai thứ 2 của chủ tịch tập đoàn NEW WORLD.
Nanami sửng sốt:
- Cái gì?
Hiro:
- Tớ định đến rủ cậu đi ăn sáng nhưng khi biết chủ tịch mới của STAR là Kyushi Miyaki gọi
cậu lên phòng, tớ sợ có chuyện nên đã lên đây. Quả thật, cậu đang gặp chuyện. Anh hai, em nhớ là anh không thích động thủ với con gái mà.
Kyushi:
- Vậy ra cô ta là bạn thân của cậu à?
Hiro kéo Nanami về phía mình:
- Vâng. Rất thân. Nên em cảm thấy có lỗi khi đã giấu cô ấy.
Kyushi nhìn Nanami:
- Điều tôi nói, cô hãy suy nghĩ kĩ. Tôi không có kiên nhẫn đâu.
Hiro vác tay lên vai Nanami:
- Coi kìa, đừng dọa cô ấy như thế chứ. Nanami yếu bóng vía lắm.
Nanami túc khủy tay vào mạn sườn của Hiro:
- Yếu bóng vía cái đầu cậu.
Cú thúc của Nanami đầy uy lực khiến Hiro đau tê tái:
- Ui, sao cậu mạnh tay thế chứ?
Nanami bỏ đi:
- Biến đi cho khuất mắt tớ, rõ chưa?
Hiro nhìn theo rồi quay lại nhìn Kyushi:
- Anh hai, có vẻ như anh đang có hứng thú với Nanami phải không?
Kyushi:
- Phải thì sao? Không thì sao?
Hiro:
- Xin lỗi nhé. Anh có hứng thú với ai, em không quan tâm. Riêng Nanami thì không được.
Kyushi:
- Cậu đang dọa anh đấy hả?
Hiro:
- Anh hai, em không muốn anh em mình đứng ở 2 đầu chiến tuyến đâu.
Rồi chạy theo Nanami.
Kyushi:
- 2 đầu chiến tuyến?
*
Hiro chạy theo Nanami đến bên bờ sông, gọi:
- Nanami à, đợi tớ với. Cậu đang giận sao?
Nanami đứng lại:
- Cậu nói đi. Lí do vì sao lại phải giấu tớ chứ?
Hiro bước lại gần:
- Xin lỗi, tớ không cố ý đâu. Nếu giận, cậu có thể đánh tớ mà.
Nanami:
- Đánh cậu? Tại sao tớ lại phải đánh cậu? Chỉ là bạn thôi mà, cũng chẳng đến mức sinh tử
có nhau thì làm sao tớ lại phải đánh cậu? Nhưng, thật đáng buồn. Ơ…
Hiro từ đằng sau, ôm chầm lấy Nanami.
Nanami sửng sốt:
- Hiro Miyaki, cậu đang làm cái gì vậy hả?
Hiro:
- Xin cậu đấy. Cậu cứ đánh tớ nếu cậu giận, nhưng tớ không muốn thấy cậu buồn đâu. Chỉ
là cái họ Miyaki, tớ không tin nó có thể làm thay đổi tình bạn của chúng ta.
Nanami:
- Thả tớ ra.
Hiro:
- Không. Nếu cậu không giận nữa thì tớ mới thả ra.
Nanami:
- Thôi được rồi. Tớ không giận cậu nữa đâu. Thả ra được chưa?
Hiro:
- Thật chứ?
Nanami:
- Tớ có bao giờ nói dối cậu chưa?
Hiro thả Nanami ra.
Nanami quay lại, đã đấm vào ngực Hiro 1 cái:
- Ai cho phép cậu ôm tớ hả?
Hiro ôm ngực:
- Xin lỗi, tớ xin lỗi.
Nanami:
- Thôi được, tha cho cậu đấy.
Hiro mỉm cười, đi theo:
- Chúng ta ăn gì đi. Cậu thích ăn gì?
Nanami:
- Gì cũng được. Sáng nay tớ chưa ăn gì hết.
Lúc đó, 1 chiếc xe quen thuộc đậu ở gần đó rời đi, đó là xe của Kyushi.
- Hiro, phải chăng cậu muốn đấu với anh?
*
TỐI
Nhà của Kyushi
Phòng xem phim
Kyushi mở lại cuộn băng quay lại tiệc sinh nhật của Hiro cách đây 20 năm. Tuy mắt đang xem, nhưng trong đầu Kyushi cứ mãi nghĩ mông lung:
- Ánh mắt đó, lần đầu tiên có người dám nhìn mình như vậy…
Kyushi rót rượu ra ly rồi cầm lên, cứ ngắm nhìn màu sắc của rượu:
- Ánh mắt chứa đựng sự cứng rắn không 1 chút run sợ.
Rồi nhếch mép cười:
- Ngốc thật. Sao mình lại yêu thích ánh mắt đó nhỉ?
Nhưng trong phút chốc, nụ cười đó đã tắt đi bởi Kyushi lại nhớ đến hình ảnh Hiro ôm
Nanami lúc chiều:
- Từ trước đến nay anh và cậu chưa hề tranh giành điều gì của nhau cả, Hiro ạ. Nhưng có
lẽ lần này thì khác. Phận làm anh hai, lần này không thể thua rồi.
*
Hôm nay có lễ cưới buổi tối, lại là vào ngày dọn vệ sinh chung với 10 người khác nên Yoko rời khỏi khách sạn lúc muộn. Lúc này đã 11 giờ đêm. Yoko nhìn qua nhìn lại:
- Giờ này hết chuyến xe buýt rồi, lại không có taxi nữa chứ. Phải gọi ông quản gia thôi...À
không, mọi chuyện sẽ lộ mất. Từ đây về nhà mất 30 phút đi xe buýt... Thôi, đành đi bộ vậy.
Thế là Yoko đành phải đi bộ trên đoạn đường vắng vẻ:
- Lạy trời cho con về nhà cho nhanh.
Nhưng có vẻ như trời chẳng giúp được. Vừa đi bộ được 10 phút thì Yoko bị 1 đám lưu manh
chặn lại:
- Cô em xinh đẹp đi đâu thế?
- Sao lại đi có 1 mình vậy? Đi uống nước với bọn anh nhé. Rồi bọn anh sẽ đưa em về tận
nhà cho.
Yoko cố lách đi :
- Không, cảm ơn. Tôi tự về được rồi.
Vài tên chặn lại:
- Sao lạnh lùng thế cô em? Chỉ 1 ly nước thôi mà.
- Nhà cô em ở đâu thế?
- Nào lại đây. Đi uống nước với bọn anh đi.
Yoko cầm chắc túi xách, đánh vào đầu 1 tên để mở đường chạy thật nhanh. Lũ lưu manh
đuổi theo ngay phía sau:
- Ê, đứng lại.
- Đừng cho con nhỏ đó chạy trốn.
Yoko dồn sức chạy:
- Mệt cả ngày, bây giờ đâu còn sức để chạy nữa chứ. Mình đúng là ngu. Biết vậy, gọi ông
quản gia cho rồi. Sau lần này phải đi học võ thôi.
Vì quá mệt cho nên tốc độ chạy của Yoko không còn nhanh nữa. Lũ lưu manh đã chặn được cô:
- Con nhỏ này chạy cũng nhanh nhỉ.
- Cô em ngoan ngoãn thì đi theo bọn anh.
Yoko:
- Đừng hòng tôi đi theo lũ lưu manh các người.
Có lẽ lời nói của Yoko đã chọc điên lũ lưu manh, chúng xông đến định cho Yoko 1 trận
nhưng đâu xuất hiện 1 lon nước ném thẳng vào đầu tên thủ lĩnh. Cả lũ quay lại:
- Đứa nào dám cả gan vậy hả?
Nanami 1 tay cầm bao xách, 1 tay đang tung lon nước khác:
- Đứa này đấy.
- Mày chán sống rồi hả?
Yoko thừa lúc lũ lưu manh không chú ý, đã chạy thoát ra. Vài tên định tóm lại thì lại bị lon
nước của Nanami ném trúng.
Yoko chạy đến bên Nanami:
- Giúp tôi với.
Nanami:
- Tụi bây là lũ ô hợp gì vậy? Đi ăn hiếp 1 cô gái yếu đuối, không thấy xấu hổ à?
Tên cầm đầu ra lệnh cho lũ đàn em:
- Mau cho nó 1 trận.
Cả lũ lưu manh hùng hổ xông lên.
Nanami nhếch mép:
- 6 tên thì nhằm nhò gì đâu.
Và chỉ với 1 mình, Nanami đã hạ gục lũ lưu manh chỉ trong chốc lát, Yoko tròn mắt nhìn đầy
vẻ thán phục.
Nanami phủi tay:
- Trình độ của mấy chú em còn non kém lắm... Còn không mau biến.
Lũ lưu manh bị bầm tím toàn thân, sợ quá vội bỏ chạy.
Nanami cúi xuống, tiếc nuối nhặt từng lon nước bị méo:
- Uổng quá đi mất. Toi lượng nước dự trữ trong tuần rồi.
Yoko đi đến:
- Chị ơi, cảm ơn nhé. Không biết nói thế nào để cảm ơn chị.
Nanami:
- Không sao đâu. Thấy sự bất bình, không thể không can thiệp.
Yoko:
- Tôi là Yoko, hân hạnh được làm quen.
Nanami:
- Nanami Fuji, 25 tuổi. Xin lỗi nhé. Phải xưng tuổi trước để tránh nhầm lẫn.
Yoko:
- Vậy là chị bằng tuổi anh thứ 3 của em rồi.
Nanami:
- Vậy à? Em làm việc ở đâu mà đi về giữa đêm khuya thế này?
Yoko:
- Em đang làm học viên ở khách sạn nhà hàng 5 sao NEW WORLD 3, ở gần đây. Hôm nay
em làm xong trễ, trễ chuyến xe buýt lại không có taxi nên đành phải đi bộ.
Nanami:
- Đường vắng thế này nguy hiểm lắm. Thế này, nhà em ở đâu để chị đưa về? Gần không?
Yoko:
- Em nghĩ chắc đi bộ cũng mất hơn 30 phút. Ở khu Tomato.
Nanami:
- Tomato à? Khu đó toàn nhà giàu... Thôi, để chị đưa em về.
Yoko:
- Cảm ơn chị. Lúc nãy em thấy chị đánh võ oai lắm, em thật khâm phục.
Nanami:
- Có gì đâu. Chị cũng từng là dân võ nên dễ dàng thôi.
Yoko:
- Chị học võ à?
Nanami được dịp, khoe:
- Đai đen đệ tứ đẳng karatedo thôi.
Yoko tròn mắt:
- Đai đen đệ tứ đẳng? Hơn cả anh hai của em rồi.
Nanami:
- Lúc nào rãnh thì chị dạy cho em.
Yoko:
- Thật sao? Vậy thì chị cho em số điện thoại nhé.
Nanami:
- Số điện thoại à? Không vấn đề gì.
Yoko:
- Gặp nhau thế này chắc cũng là duyên phận. Chúng ta sẽ là bạn , được không?
Nanami:
- Em thích kết bạn lắm sao?
Yoko:
- Có nhiều bạn thì sẽ học hỏi được nhiều điều mà. Nói thật, lúc nhỏ em chẳng có nhiều
bạn chỉ vì cái thân phận của mình.
Nanami:
- Có nhiều bạn chưa chắc là tốt đâu. Bạn chân thật dù có ít nhưng cũng đáng quý hơn
nhiều bạn mà “chất lượng”. Việc có ít bạn chẳng có gì là buồn cả. Bạn của chị chỉ “đếm trên đầu ngón tay” nhưng thân nhất chỉ có 1 người nên chị cũng chẳng buồn về điều đó.
Yoko:
- Có chị là bạn thật tốt quá
Hơn 45 phút sau, trước đại biệt thự Miyaki...
Ông quản gia ra mở cổng:
- Cô chủ về sao không nói để tôi cho xe đi đón ? Còn đây là...
Yoko:
- Đây là chị Nanami, bạn của tôi. Ông và mẹ tôi ngủ chưa?
Ông quản gia:
- Ông ngủ đã lâu. Bà chủ cũng vừa đi ngủ rồi ạ.
Yoko:
- Chị vào nhà uống với em 1 cốc nước đã.
Nanami từ chối:
- Không cần đâu. Chị phải về đây.
Yoko:
- Em lưu số điện thoại của chị rồi. Lúc nào rãnh chúng ta gặp nhau nhé.
Nanami:
- Được thôi. Cháu chào ông.
Rồi quay lưng đi.
Yoko đi vào. Ông quản gia theo phía sau:
- Người đó sao lại theo cô chủ về ạ?
Yoko:
- Không phải đi theo, mà là hộ tống. Vừa nãy ở trên đường chị ấy đã cứu thoát tôi khỏi lũ
lưu manh đấy.
Ông quản gia xanh mặt:
- Cô chủ bị lũ lưu manh...
Yoko vội cảnh cáo:
- Này, không được nói cho ông và mẹ của tôi biết đấy. Ông sẽ không cho tôi ra đường vào
buổi tối, tôi chẳng còn tự do nữa đâu.
Ông quản gia hiểu ý:
- Vâng, tôi biết rồi.
Yoko vươn vai:
- Mỏi người quá. Chuẩn bị hồ nước nóng cho tôi nhé.
Ông quản gia:
- Vâng, Tôi sẽ làm ngay.
*
HÔM SAU
Võ đường Fuji ( Bố của Raiha vốn là dạy kiếm thuật,
khi về hưu đã cho Nanami để dạy võ)
Recca, Raiha và Micky lần lượt đưa phong bì nộp học phí cho Nanami.
Nanami:
- Cảm ơn 3 người. Thú thật là tôi đang chờ ngày này vì lương thấp quá nên không đủ để lo
cho bà.
Recca:
- Sư tỉ nói gì vậy? Sư tỉ chỉ lấy của bọn em học phí 20 ngàn yên/ tháng, nghèo là phải.
Micky:
- Anh Recca nói phải đấy. 20 ngàn yên chỉ đủ cho 6 đến 7 bữa ăn là cùng, trong khi sư phụ
dồn bao công sức, tận tình huấn luyện cho bọn em mà.
Nanami:
- Bắt đầu từ tháng sau, cả 3 người không cần đóng học phí nữa đâu.
Cả 3 người kia thốt lên:
- Sao cơ?
Raiha:
- Chị đừng đùa chứ? Không dạy nữa sao?
Nanami:
- Ai nói là không dạy nữa?
Micky:
- Vậy chứ thế nào?
Nanami:
- Vì từ tháng sau chị sẽ được tăng lương nên cũng không cần phải lấy học phí của 3 đứa
nữa.
Recca:
- Tăng lương thì cùng lắm cũng chỉ tăng thêm vài chục ngàn, đâu có đủ sống.
Nanami:
- Không phải là vài chục ngàn. Lương của chị bây giờ là 450 ngàn rồi.
Cả 3 lại đồng loạt tròn mắt:
- Cái gì? Tăng thêm 200 ngàn nữa cơ à?
Raiha:
- Ông giám đốc của chị sao bây giờ hào phóng thế?
Nanami:
- Không phải là ông giám đốc. Cái tên mà chị ghét nhất đã mua hẳn STAR và trở thành chủ
tịch. Từ tối qua đã ra quyết định tăng lương cho toàn thể nhân viên.
Recca:
- Kyushi Miyaki tốt bụng vậy sao? Nghe đâu anh ta “hắc ám” lắm mà.
Nanami:
- Đúng vậy. Chắc chắn hắn định giở trò gì đó… Cho nên kể từ tháng sau, 3 người không
cần đóng học phí nữa. Quyết định lại giờ học là 8 giờ tối thứ 5 và 7 giờ tối chủ nhật.
Recca:
- Thôi kệ, không đóng học phí cho sư tỉ thì chúng ta sẽ làm cách khác. Bằng mọi giá cũng
không để sư tỉ phí công vô ích.
Nanami rút điện thoại:
- Sorry, chị có điện thoại… Alo, ai đấy ạ?
- Em đây?
- Ơ, em là…
- Yoko đây mà. Tối qua chị đã cứu em đấy.
- A, chị nhớ rồi. Có chuyện gì vậy?
- Em muốn học võ nên gọi cho chị. Chị có thể dạy võ cho em được không?
- Bây giờ à?
- Lúc nào chị không bận thì cứ nói đi ạ.
- Vì chị cũng đang dạy cho 1 nhóm 3 người nữa nên em học chung có thấy phiền không?
- Được chứ ạ. Học 1 mình buồn lắm.
- 8 giờ tối thứ 5 và 8 giờ tối chủ nhật, tháng sau có được không?
- Được ạ. Cảm ơn chị. Nhưng là ở đâu thế ạ?
- Số 5 đường Naruto phố Benjin.
- Cũng không xa lắm. Em sẽ đến đúng giờ. Bây giờ em phải đi làm, cảm ơn chị.
Nanami vừa tắt máy thì 3 người kia đã ùa đến.
Micky:
- Ai thế sư phụ? Học viên mới sao?
Raiha cũng hào hứng không kém:
- Trai hay gái? Đẹp hay thế nào?
Recca:
- Em nghe giọng nói rất nhẹ nhàng thì chắc là nữ rồi.
Nanami:
- Ừ, là nữ. Xét về vẻ ngoài thì chắc cỡ tuổi Raiha trở xuống thôi, xinh lắm.
Recca và Raiha bắt đầu mơ mộng:
- Dưới 24 tuổi à? Rất xinh nữa sao? Tuyệt quá.
Nanami lập tức cú đầu 2 anh chàng:
- Đừng có mơ mộng. Đã học võ thì không có nể nang dù cho có xinh gái, con nhà giàu.
Micky:
- Yoko đó con nhà giàu hả sư phụ?
Nanami:
- Chị đã nhìn thấy nhà của Yoko rồi. Phải nói là đại biệt thự mới đúng, ở khu Tomato.
Recca gãi cằm:
- Khu Tomato toàn dân triệu phú trở lên ở. Nếu là đại biệt thự thì chắc Yoko đó là con của
đại tỉ phú rồi.
Nanami:
- Dù có là đại tỉ phú, dù là cô gái chân yếu tay mềm thì khi học võ cũng không có ngoại lệ
gì cả. Cứ cư xử với nhau như bình thường, có gì không biết thì phải tận tình chỉ bảo cho nhau, rõ chưa?
Cả 3 đồng loạt hô to:
- Rõ!!!
Nanami lấy dãi vải trắng, cắt ra rồi quấn quanh 2 bàn tay của mình, mỉm cười:
- Hôm nay tôi sẽ duyệt xem thử trình độ của 3 người thế nào?
*
Trụ sở tập đoàn NEW WORLD
Phòng “Tổng giám đốc”
Sau khi báo cáo xong, ông Yashiro đứng đợi nhận xét của Kyushi:
- Ý của tổng giám đốc thế nào ạ?
Kyushi vừa lật từng trang hồ sơ, vừa nói:
- Việc thiếu nhân viên cũng không có gì gọi là khó khăn. Những người có thành tích tốt
nhất ở mỗi nơi, hãy đưa đến gặp tôi. Lập tức tuyển thêm nhân viên vào từng vị trí bị thiếu ở các chi nhánh. Trong quá trình nhận đơn xin việc, bất cứ ai có hỏi hay có ý đề cập đến vấn đề tiền lương thì không nhận, dù cho thành tích tốt thế nào, hiểu chứ?
Ông Yashiro:
- Vâng. Tôi hiểu rồi.
Kyushi:
- Hãy lấy Robert làm tấm gương. Thành tích không tốt, vi phạm đạo đức nghề nghiệp, vi
phạm quy định thì tùy theo mức độ là đuổi việc hay đình chỉ công tác, hoặc trừ lương. Phải xét duyệt cho chặt chẽ, đích thân tôi sẽ phê duyệt về quyết định xử phạt những trường hợp vi phạm. Nếu có gì sai sót, ông sẽ là người đầu tiên chịu trách nhiệm.
Ông Yashiro sợ xanh mặt:
- Tổng giám đốc yên tâm. Tôi sẽ hết sức cẩn thận.
Kyushi rời chỗ ngồi:
- Được rồi. Ông có thể đi làm việc.
Ông Yashiro cúi người chào rồi lui ra ngoài.
Kenta:
- Tổng giám đốc, 5 phút nữa tiểu thư Yoko sẽ đến ạ.
Kyushi:
- Để làm gì? Cậu tự ý xếp lịch như vậy à?
Kenta sợ quá, cúi đầu:
- Tổng giám đốc, tôi xin lỗi. Chẳng qua tiểu thư Yoko bảo bây giờ gặp anh khó quá, mà lại
thấy lịch trống từ 8g10 đến 10 giờ nên tôi sắp xếp cho cô ấy… Tôi xin lỗi.
Kyushi đi ra phía cửa sổ, nhìn ra bên ngoài:
- Chuẩn bị pha 1 tách capuchino đi. Đến rồi.
5 phút sau…
Kenta đặt cốc capuchino xuống bàn:
- Mời tiểu thư ạ.
Kyushi:
- Trước khi chúng tôi nói chuyện xong, đừng chuyển bất cứ cuộc gọi nào.
Kenta cúi đầu rồi lui ra ngoài.
Kyushi:
- Có chuyện gì? Sao tối không đến chỗ của anh?
Yoko:
- Em không thích. Toàn là mấy nhân vật có tiếng tăm trong ngành giải trí, sống trái với
những gì họ thể hiện trước ống kính, ghét cực kì. Cũng tại anh cả thôi.
Kyushi tựa lưng vào ghế:
- Rốt cuộc đang muốn nói đến chuyện gì?
Yoko:
- Anh hai, sắp tới em sẽ đi học võ.
Kyushi khá ngạc nhiên:
- Học võ? Không cần vệ sĩ à?
Yoko:
- Không. Tự bảo vệ bản thân mình vẫn hơn. Tối qua làm về khuya, em suýt bị bọn côn đồ
giở trò, cũng may là có 1 người xuất hiện kịp thời và cứu em. Người đó là con gái nhưng ra đòn nhanh và mạnh mẽ, trong phút chốc đã hạ gục 6 tên côn đồ kia. Anh hai biết không? Là đai đen đệ tứ đẳng karate, cho nên em phục quá, đã xin chị ấy dạy cho em.
Kyushi:
- Đai đen đệ tứ đẳng karatedo à? Tên gì?
Yoko:
- Cái tên hay lắm. Là Nanami Fuji, bằng tuổi anh Hiro.
Kyushi nhếch mép:
- Nanami Fuji…
Yoko:
- Đúng vậy. Từ tháng sau là em bắt đầu học rồi.
Kyushi:
- Em học võ, anh không cấm. Nhưng phải cẩn thận.
Yoko:
- Biết rồi. Mẹ cũng nói như vậy đấy. Và em chuyển lời của mẹ đến anh đây.
Kyushi:
- Tại sao mẹ không gọi điện?
Yoko:
- Mẹ có gọi mấy cuộc nhưng máy của anh cứ bận liên tục, mà mẹ lại không tiện đến đây.
Kyushi:
- Mục đích đến đây là chuyển lời của mẹ à?
Yoko:
- Đúng vậy. Mẹ bảo em chuyển nguyên văn thế này “: Ông đã bàn bạc với mẹ về việc chọn
vợ tương lai cho con nhưng mẹ bảo là còn quá sớm để nghĩ đến chuyện đó. Ông đã dự định điều gì là sẽ làm cho nên mẹ sợ vào ngày đó, ông sẽ giới thiệu vợ tương lai cho con.”
Kyushi sửng sờ không nói nên lời.
Yoko:
- Em nghĩ anh nên gọi điện về cho mẹ thì hơn.
Kyushi:
- Có lẽ vậy.
Yoko:
- Em lo đấy. Thể nào ông cũng sẽ giới thiệu con gái của đối tác của NEW WORLD cho mà
xem. Nhưng anh cũng đã 28 tuổi, cũng nên chóng yên bề gia thất chứ.
Kyushi:
- Chuyện của anh. 2 đứa không cần bận tâm đến.
Yoko:
- Anh có chắc tự lo được không?
Kyushi thở dài:
- Anh cũng không biết nữa.
*
Tòa báo STAR.
Bộ phận săn ảnh
Nanami nằm ngủ gục đầu xuống bàn.
10 nhân viên trong phòng tròn mắt ngạc nhiên khi thấy Kyushi bước vào, duy chỉ có Nanami là ngủ “như chết”.
Kyushi không quan tâm lắm, chỉ đến chỗ của Nanami rồi gõ tay xuống bàn. Cứ 5 lần như thế mà cô nàng kia vẫn không động đậy gì. Các nhân viên kia gần như nín thở, sắc mặt dần chuyển màu theo mỗi lần gõ tay xuống bàn của Kyushi.
- Cô ta hay ngủ như chết thế này à?
Kyushi hỏi những người kia.
1 người trả lời:
- Chủ…chủ tịch, chắc do tối qua cô ấy đi làm khuya. Để tôi gọi cô ấy dậy.
Kyushi:
- Không cần. Cứ làm việc đi.
- À…vâng.
Kyushi sực nhớ điều gì đó, cúi xuống nói thầm vào tai Nanami:
- Bà của cô đang bệnh nặng.
Nanami bật dậy:
- Cái gì? Bà…Bà của tôi làm sao?
Khi thấy mọi người nhìn mình, Nanami nhìn lên thì thấy Kyushi, khá bất ngờ:
- Anh đến đây làm gì?
Kyushi:
- Cô không nghĩ rằng ngủ trong giờ làm việc thì sẽ bị trừ lương à?
Nanami nghe đến chữ “bị trừ lương”, ngay lập tức đứng thẳng dậy:
- Tôi xin lỗi.
Kyushi quay lưng đi:
- Lên phòng tôi.
Nanami nhìn tới nhìn lui rồi lẳng lặng đi theo.
Những người trong phòng bắt đầu xôn xao:
- Thôi chết rồi.
- Lần này Nanami chết chắc rồi Nghe nói tổng giám đốc Kyushi Miyaki của tập đoàn NEW
WORLD nổi tiếng là người lạnh lùng trong lời nói, có khi là nhẫn tâm trong khi giải quyết mọi việc.
- Nanami là trụ cột của phòng chúng ta. Vắng cô ấy, ai sẽ đủ can đảm để đấu tranh đòi
giảm nhẹ giờ làm việc cho chúng ta đây?
Khi rời khỏi phòng, thấy Kyushi không phải đi lên phòng “Chủ tịch”, Nanami liền hỏi:
- Này, không phải đến phòng của anh à?
Kyushi:
- Im lặng và cứ đi theo tôi.
Nanami đứng lại:
- Thật vớ vẩn. Tại sao tôi lại phải sợ anh trừ lương mà làm theo lời anh cơ chứ?
Khi cô định quay lưng thì Kyushi đã nắm tay cô và kéo đi.
Nanami cứ bị dắt đi:
- Này, có biết anh đang làm cái gì không hả? Bỏ tay tôi ra, nếu không tôi sẽ cho anh “nằm
đất” đấy.
Rời khỏi tòa báo, Kyushi đẩy Nanami vào xe của mình rồi anh cũng lên xe, lái đi.
Nanami hậm hực:
- Thật lố bịch. Đang làm cái trò khùng điên gì vậy chứ?
Trong lúc dừng xe chờ đèn giao thông chuyển sang màu xanh, khi nhìn qua thấy Nanami
không gài dây an toàn, Kyushi liền chồm qua.
Nanami:
- Làm cái gì vậy?
Kyushi gài dây an toàn cho Nanami:
- An toàn vẫn là trên hết. Bố tôi đã chết vì tai nạn giao thông nên tôi không muốn nhìn
thấy người nào bên cạnh tôi gặp vấn đề tai nạn này.
Khi thấy phía bên trái cổ của Nanami có vết sẹo, Kyushi đưa tay chạm vào vết sẹo đó.
Nanami thụt lại:
- Anh làm cái trò gì vậy?
Kyushi:
- Vết sẹo đó… Sao cô lại bị như vậy?
Nanami:
- Là chuyện xảy ra lúc bé. Anh không cần phải bận tâm.
Đèn đỏ chuyển sang xanh. Kyushi tiếp tục lái xe
Nanami nhìn ra ngoài cửa xe:
- Chúng ta đang đi đâu đây?
Kyushi:
- 1 nơi yên tĩnh để có thể nói chuyện.
Nanami nghĩ:
- Tên này đang có ý đồ gì đây? Nơi yên tĩnh là chỗ nào vậy nhỉ?
*
Dưới chân cầu Toranto
Kyushi đưa lon nước cho Nanami rồi ngồi xuống bậc thang đá.
Nanami:
- Anh muốn nói chuyện gì? Muốn trừ lương hay đuổi việc tôi vậy?
Kyushi:
- Không phải trừ lương, không phải đuổi việc… Cô quen em trai của tôi từ khi nào?
Nanami:
- Hiro à? Cách đây 6 năm. Chúng tôi cùng sinh hoạt trong câu lạc bộ nhiếp ảnh của Đại
học nghệ thuật Banshura. Lúc đó Hiro là hội trưởng, còn tôi là hội viên và 2 chúng tôi rất hay trao đổi với nhau nhiều đề tài về nghệ thuật nhiếp ảnh.
Kyushi:
- Hiro luôn rộng mở lòng mình với tất cả mọi người, tôi chẳng thể nào được như vậy.
Nanami:
- Điều đó biến anh trở thành kẻ khó ưa nhất trên đời mà tôi được biết. Tại sao anh không
được như Hiro nhỉ? Cậu ấy luôn cười thì mặt anh cứ luôn hình sự. Cậu ấy luôn hòa nhã với mọi người thì anh cứ như nhốt bản thân trong không gian riêng của mình. 2 người là anh em cơ mà.
Kyushi:
- Là anh em?... Đúng vậy. Tôi có 2 đứa em và tôi xem chúng như 1 phần thân thể của
mình. Vì chúng và cả mẹ, tôi chấp nhận quay về nơi mà tôi không muốn quay về, sống 1 cuộc sống không phải của tôi.
Nanami:
- Thế nào là sống 1 cuộc sống không phải của anh? Cuộc sống là của bản thân chúng ta,
không ai có quyền điều khiển cả. Hiro, cậu ấy là nhị thiếu gia của dòng họ Miyaki danh tiếng nhưng cậu ấy đã vứt bỏ tất cả để theo đuổi đam mê của mình, là vì cậu ấy đã sống cuộc đời của cậu ấy. Còn anh, có phải đã sống trái với bản thân của mình không vậy?
Kyushi nhìn sửng Nanami.
- Sao vậy? Tôi nói gì không đúng hả?
Kyushi:
- Không, có lẽ cô nói đúng. Bao lâu nay tôi sống 1 cuộc đời buông thả ngoài xã hội, nhưng
khi về đến nhà, tôi chỉ cô đơn 1 mình, không có ai bên cạnh. Tôi không muốn sự quan tâm của bất cứ ai, không muốn sự thương hại của bất cứ ai, 10 năm tôi sống trong cô độc như vậy. Tôi tự ép mình vào cái không gian đó, tưởng chừng như chẳng thể nào thoát ra được… Tiền bạc, quyền lực luôn khiến tôi thấy ngột thở. Tôi mong muốn có được người yêu thật sự nhưng… chỉ là mong ước thôi.
Nanami:
- Nói vớ vẩn cái gì vậy? Nếu anh muốn thì chẳng ai có thể ép anh đâu. Nếu có 1 ngày anh
sống không xa hoa, không công việc, không có những cô gái xinh đẹp thì anh sẽ thấy cuộc đời không hề đáng chán chút nào.
Kyushi:
- Cô luôn vô tư như vậy à? Không lo nghĩ gì sao?
Nanami:
- Không phải là không lo nghĩ. Tôi lo cho sức khỏe của bà nội, lo lắng không biết làm sao
để kiếm được tiền để mua thật nhiều thức ăn tẩm bổ cho bà, lo lắng cho đám đệ tử ở võ đường. Nhưng lo quá nhiều thì mau già lắm. Cứ vô tư mà sống, chẳng phải tốt hơn sao?
Kyushi uống hết lon nước, nói:
- Tôi không thể vô tư được.
Nanami vỗ vai Kyushi 1 cái:
- Không có gì là không được. Thử sống 1 ngày như vậy đi.
Kyushi:
- Sắp tới là sinh nhật của ông ngoại, đáng lẽ tôi không muốn trở về. Nhưng nghĩ đến chuỗi
ngày dài mà mẹ tôi chờ đợi, nghĩ đến ánh mắt và nụ cười của 2 đứa nó, tôi không đành lòng. Nhưng nếu trở về, tôi sẽ tiếp tục trở thành con cờ để ông điều khiển.
Nanami:
- “Trở thành con cờ để ông điều khiển” à? Anh nói chủ tịch Miyaki luôn điều khiển anh à?
Kyushi:
- Vị trí tổng giám đốc vốn là của bố tôi nhưng chưa bao giờ bố tôi là 1 tổng giám đốc thật
sự, chưa bao giờ là 1 người con rể thật sự… Bố chỉ là 1 người bố thật sự thôi. Đối với bố, tôi luôn tôn thờ và yêu kính, nên cái chết của bố thật sự giống như hàng ngàn mũi kim đâm thẳng vào tim tôi, không bao giờ lành lại được. Tôi luôn hận mình có 1 người ông như vậy, 1 người ông lạnh lùng, tàn nhẫn, bảo thủ và độc đoán. Thế nên, tôi không muốn bản thân phải sống trong khuôn khổ như vậy. Mẹ nói ông sẽ giới thiệu 1 cô gái con của 1 chủ tịch tập đoàn lớn, tôi không muốn. Tôi muốn trốn chạy nhưng không được. Cuộc đời thật đáng chán.
Nanami:
- Muốn trốn chạy, không phải là khó. Nhưng ông và mẹ của anh sẽ mất mặt đấy.
Kyushi bóp dẹp lon nước, cắn chặt môi đến bật máu.
Nanami:
- Ê, môi bật máu rồi kìa. Làm gì mà giận dữ vậy hả?
Trong lúc này, Nanami lại cảm thấy thương cảm với Kyushi. Cô cảm thấy Kyushi thực chất là
1 con người rất đáng thương nhưng anh lại cố che giấu bằng vỏ bọc lạnh lùng và đáng ghét.
Nanami nhìn Kyushi:
- Còn em của anh thì sao? Họ không thể giúp được gì hay sao?
Kyushi:
- Giúp đỡ à? Không phải là chúng không giúp đỡ, mà là tôi không muốn. Tôi không muốn
chúng bị liên lụy, không muốn chúng phải lo nghĩ cho tôi. Tôi…không muốn.
Kyushi gục đầu xuống:
- Tôi không biết phải làm sao cả.
Nanami nghĩ:
- Anh ta tâm sự với mình chân thành như vậy, chẳng lẽ mình không giúp sao? Huống hồ gì
anh ta là anh trai của Hiro, mình không thể không giúp. Nhưng…giúp thế nào đây?
Kyushi ngẩng đầu lên, vuốt mặt:
- Nanami, cảm ơn cô.
Nanami ngạc nhiên:
- Cảm ơn tôi? Tôi đánh anh giữa chốn đông người, mắng anh xối xả, tỏ ý khinh thường
nữa. Vì sao lại cảm ơn tôi?
Kyushi:
- Không hiểu sao tôi lại cảm thấy cô là người tôi có thể tâm sự được? Không hiểu sao tôi
lại không hề giận dữ khi bị cô đánh và chửi mắng?... Có lẽ đó là 1 điều kì lạ. Từ nhỏ đến lớn, không ai nói nặng lời với tôi chứ huống hồ gì là đánh. Cô là người đầu tiên. Tôi lại thấy thoải mái, lạ lẫm vì cô thật sự là 1 cô gái can đảm, khác với những cô gái mà tôi từng quen. Điều đó tôi đã nói trước đây rồi. Cảm ơn cô vì đã lắng nghe tôi.
Nanami chống cằm:
- Cần gì phải cảm ơn chứ. Dù gì thì anh cũng là anh trai của Hiro mà.
Kyushi :
- Cô lắng nghe tôi là vì tôi là anh của Hiro?
Nanami:
- Nói như vậy thì cũng hơi quá. Hiro nói anh thật sự rất tốt và đáng mến nên tôi cũng
muốn hiểu anh chứ không thể mã cáu gắt với anh được. Quyết định đúng đấy chứ? Anh không hề đáng ghét.
Kyushi :
- Tại sao nói vậy? Cô có thể hiểu rõ tôi chỉ qua 1 câu chuyện à?
Nanami:
- Không hẳn. Nhưng ít ra thì cũng giảm bớt thành kiến của tôi đối với anh.
Kyushi:
- Vậy à? Không phải giảm hết mà là giảm bớt à?
Nanami:
- Tất nhiên. Tôi không dễ dãi đâu.
Kyushi:
- Cô đúng là không dễ dãi với bất cứ ai.
*
Đại biệt thự Miyaki
Phòng trà
Bà Fuko:
- Con làm mẹ bất ngờ quá. Sao bây giờ lại về?
Kyushi:
- Biết mẹ bị cảm nên con về thăm. Mẹ thấy sao rồi?
Bà Fuko:
- Chỉ bị cảm xoàng thôi. Mẹ đỡ nhiều rồi. Công việc của con thế nào?
Kyushi:
- Tạm ổn ạ. Mới mua STAR nên cũng bận rộn đôi chút.
Bà Fuko:
- Từ đâu con có ý tưởng mua STAR ngoài việc thu thêm lợi nhuận? Đừng giấu mẹ nữa.
Kyushi:
- Thu thêm lợi nhuận chỉ là 1 phần thôi ạ. Nói chung là con có thể hạn chế đến mức thấp
nhất những bài báo không hay viết về chúng ta.
Bà Fuko:
- Còn nữa không?
Kyushi:
- Ý mẹ là sao ạ?
Bà Fuko:
- Mẹ chỉ nghi ngờ đôi chút thôi. Từ bao giờ con quan tâm đến những bài báo viết về mình
thế?
Kyushi:
- Mẹ, chúng ta không bàn về vấn đề này được không ạ?... Cái việc ông chuẩn bị làm đó là
thế nào vậy?
Bà Fuko:
- Mẹ cũng hơi lo. Ông của con đã nói thì sẽ làm cho bằng được đấy.
Kyushi:
- Mẹ đã gặp cô gái đó chưa?
Bà Fuko:
- Hôm đó mẹ có đi theo ông của con dùng cơm trưa với ngài bộ trưởng Kanamiku cùng
con gái. Xét ra thì Fumi Kanamiku xinh đẹp, thông minh lại khiêm nhường nhưng mẹ cảm thấy cô gái đó có nét sắc sảo nào đó, e rằng không phải mẫu người của con. Nhưng có 1 điều bất ngờ.
Kyushi:
- Chuyện gì ạ?
Bà Fuko:
- Fumi lại là bạn thân của Yoko từ lúc học sơ trung đến giờ.
Kyushi:
- Bạn của Yoko à? Lúc đó ông và chủ tịch Kanamiku kia có hứa hẹn gì không ạ?
Bà Fuko:
- Có. Dự định sẽ giới thiệu Fumi với con vào dịp sinh nhật của ông sắp tới. Nếu 2 đứa làm
quen với nhau xong, chừng 1 năm sau sẽ cho cưới. Từ đó, quan hệ giữa NEW WORLD và Kanamiku sẽ được thiết lập.
Kyushi:
- Mẹ không nói gì sao?
Bà Fuko:
- Mẹ có ngăn ông của con “: Chỉ 1 năm sau khi làm quen sẽ cho cưới là quá vội vàng. Sao
không hỏi ý bọn trẻ trước?” Fumi cũng xin làm quen với con trước, còn chuyện làm đám cưới hay không thì để sau mới tính.
Kyushi:
- Bực mình.
Bà Fuko:
- Kyushi, mẹ biết con không bao giờ chịu sự gò bó và quản thúc của bất cứ ai… Ngày đó
con hãy thử gặp Fumi xem sao, biết đâu con sẽ thích?
Kyushi:
- Con không thích làm cái trò nhảm nhí đó. Có làm quen thì cũng chẳng thay đổi được gì
đâu.
Bà Fuko nghĩ ngợi 1 lát rồi nói:
- Mẹ biết từ khi ở Mĩ cho đến bây giờ, con đã quen với rất nhiều cô gái. Kyushi, điều đó
không hay đâu. Không phải mẹ lo điều đó mang lại tai tiếng cho NEW WORLD, mà mẹ lo người khác sẽ có cái nhìn xấu về con. Hãy dừng lại đi.
Kyushi:
- Con cũng không còn hứng thú gì với bọn họ cả. Chỉ là những kẻ đam mê đồng tiền mà
đánh mất nhân phẩm của bản thân thôi… Con không chấp nhận cuộc sống của con bị bất cứ ai dàn xếp. Cuộc sống là của bản thân con, không ai có quyền điều khiển, kể cả ông.
Bà Fuko:
- Kyushi, mẹ không nghĩ đó là lời con nói đâu. Ai đã khuyên con như vậy?
Kyushi:
- Ý mẹ là sao?
Bà Fuko:
- Bấy lâu nay con sống và học tập ở Mĩ, nhưng con vẫn chịu sự chi phối của ông ngoại con.
Con chưa bao giờ chống đối, cũng không bao giờ làm theo. Bây giờ ai đã mở rộng tư tưởng cho con thế?
Kyushi:
- 1 người con gái đặc biệt ạ.
Bà Fuko ngạc nhiên:
- 1 người con gái đặc biệt à? Con đã có người yêu?
Kyushi:
- Là yêu hay không, con không khẳng định được. Nhưng con chỉ cảm thấy cô ta khác với
những người con gái mà con đã từng quen trước đây: không xinh đẹp, nhà nghèo nhưng lại có lòng tự trọng cao đến kiêu ngạo, không chấp nhận sự thương hại của bất cứ ai, rất kiên cường.
Bà Fuko:
- Cô gái đó lạ đấy. Con đang có cảm giác thích hay thấy thú vị?
Kyushi:
- Con cũng không biết nữa. Nhưng nếu con thích người con gái đó, mẹ sẽ ủng hộ chứ?
Bà Fuko:
- Tất nhiên rồi. Mẹ không mang tư tưởng bảo thủ. Chỉ cần 2 đứa thật lòng thương yêu
nhau, mẹ sẽ ủng hộ hết mình. Nhưng người con gái như vậy rất khó mà mang lòng yêu thương ai, nhất là với con.
Kyushi:
- Con biết. Đó chính là điều làm nên 1 cô gái đặc biệt như vậy.
Bà Fuko mỉm cười:
- Chắc hẳn cô gái đó không đơn giản là nói câu đó với con thôi chứ?
Kyushi:
- Mẹ tinh ý thật.
Bà Fuko:
- Cô ấy tên gì?
Kyushi:
- Nanami Fuji, đai đen đệ tứ đẳng karatedo.
Bà Fuko:
- Nanami Fuji, đai đen đệ tứ đẳng karatedo à?
Kyushi:
- Cô ta là người đầu tiên dám lớn tiếng và đánh con ngay ngoài đường, cũng vì con cư xử
không phải, rồi còn lên giọng dạy cho con về “nhân phẩm người phụ nữ” nữa. Như con đã nói, cô ta có lòng tự trọng cao đến kiêu ngạo.
Bà Fuko mỉm cười:
- Kyushi, lần đầu tiên mẹ nghe con khen 1 người con gái ngoài em con đấy. Nanami Fuji
kia quả là đặc biệt.
Kyushi:
- Sắp tới Yoko sẽ theo học võ ở chỗ Nanami. Con bé được cô ta giúp đỡ nên rất nể phục,
quyết tâm theo cô ta học võ để phòng thân.
Bà Fuko ngạc nhiên:
- Yoko theo học võ? Sao con bé lại…?
Kyushi:
- Mẹ đừng quá lo. 2 đứa em con, không đứa nào có tính ỷ lại cả, nhất là Yoko. Con bé có ý
thức tự bảo vệ bản thân như vậy là tốt, con không ngăn cản. Hy vọng mẹ cũng vậy.
Bà Fuko thở dài:
- Nếu con đã nói vậy thì… Dù sao đi nữa mẹ cũng muốn xem điều kiện nơi mà em con học
võ… Càng không thể cho ông của con biết rồi.
Kyushi:
- Để con điều tra rồi đưa mẹ đến đó.
*
1 TUẦN SAU
Võ đường Fuji
Recca, Raiha và Micky đồng loạt tròn mắt nhìn, không thể nói nên lời.
Yoko quỳ xuống, cúi rạp người hành lễ:
- Tôi là Yoko, xin được chỉ giáo.
Recca:
- Yoko hả? Cái tên hay thật. Hóa ra em là người mà sư tỉ đã căn dặn bọn anh phải đón
tiếp. Để anh giới thiệu nhé. Anh là Recca, 26 tuổi, theo học sư tỉ Nanami được 4 năm. Hiện anh đang làm việc tại phòng điều tra của sở cảnh sát.
Raiha:
- Anh là Raiha, 24 tuổi, theo chị Nanami được 3 năm lẻ 3 tháng. Anh mới chỉ là thám tử
tập sự, có văn phòng mới mở ở gần đây.
Micky:
- Em là Micky, 20 tuổi, hiện đang là sinh viên của Đại học kinh tế Tokyo. Mới theo học sư
phụ Nanami được 1 năm, chưa bằng 2 anh.
Yoko:
- Em cứ nghĩ giới thiệu sơ qua là được rồi chứ?
Recca:
- Ừ. Giới thiệu sơ là được rồi. Sư tỉ không quan trọng lí lịch của mọi người học ở đây…
Yoko, có vẻ như đây là lần đầu tiên em học võ phải không? Karatedo chú trọng vào đòn tay, em chịu nổi không?
Yoko:
- Không sao. Vì em từng theo học điền kinh nên sức khỏe và sức chịu đựng của em rất tốt.
Lúc đó, Nanami đẩy cửa bước vào:
- Chào mọi người.
Tất cả đứng dậy:
- Chào chị.
- Chào sư phụ.
- Chào sư tỉ.
Nanami thả balo xuống:
- Làm ơn thống nhất cách xưng hô đi. Nhiều lần như vậy nghe mệt tai lắm. Gọi là “chị”
được rồi. Còn Recca, cứ xưng hô với nhau như bạn bè.
Recca:
- Cũng được.
Nanami:
- Mọi người làm quen với nhau rồi chứ?
Tất cả đồng thanh:
- Rồi ạ.
Nanami:
- Yoko, em thấy sao?
Yoko:
- Mọi người nói chuyện với nhau rất hợp ạ. À, em quên mất.
Trong lúc Yoko lấy đồ, Nanami nói:
- Mọi người ngồi đi.
Yoko kéo túi xách, lấy ra 1 chiếc phong bì rồi đưa bằng 2 tay cho Nanami:
- Đây là phí nhập học của em ạ.
Raiha:
- Yoko, em chưa biết sao? Từ bây giờ chị Nanami không thu phí nữa. Huấn luyện miễn phí
đó.
Yoko ngạc nhiên:
- Vậy sao được. Công sức bỏ ra, sao chị lại dạy miễn phí?
Nanami:
- Vì chị dạy võ chỉ để kiếm thêm chút tiền chứ tiền lương thấp quá. Bây giờ được tăng
lương nên không cần thiết phải thu phí nữa. Huấn luyện cả 4 như thế này thì xem như là luyện tập cho cơ thể khỏe mạnh thôi.
Yoko:
- Không được đâu. Cái gì ra cái đó chứ. Chị nên thu phí, không nhiều thì ít. Chứ công sức
chị bỏ ra chẳng lẽ là số 0?
Micky:
- Lời của chị Yoko cũng giống với ý của em đấy.
Nanami nhìn Recca, Raiha:
- Nhà của 2 đứa nghèo, không lẽ chị phải lấy tiền. Không lấy tiền 2 đứa thì cũng không thể
lấy tiền của Micky và Yoko. Mọi người đều bình đẳng.
Micky:
- Tụi em đâu có bất bình điều gì. Em biết rõ hoàn cảnh của anh Recca và anh Raiha mà.
Yoko:
- Nếu Micky nói vậy thì chị cứ để em và em ấy đóng phí thôi cũng được. Thỉnh thoảng thì
đi ăn với nhau cũng tốt.
Nanami sau 1 hồi lưỡng lự, hỏi Recca và Raiha:
- 2 người thấy sao?
Recca và Raiha đồng loạt gật đầu:
- Tán thành.
Thiểu số phục tùng đa số, Nanami đành phải đồng ý:
- Thôi được. Muốn đóng bao nhiêu cũng được.
Yoko:
- Là chị nói đấy nhé. Không được nuốt lời đâu đấy.
Nanami cầm bì thư của Yoko:
- Chịu thua mấy đứa luôn…Ơ, sao dày thế?
Yoko:
- Em sẽ đóng phí như vậy vào đầu tháng.
Nanami mở phong bì, lấy ra… 10 tờ 20 ngàn yên.
Trừ Yoko, tất cả đồng loạt thốt lên:
- Hả?
Nanami:
- Sao nhiều thế này?
Yoko:
- Nhiều ạ?
Nanami chỉ lấy 1 tờ 20 ngàn yên, còn lại thì trả cho Yoko:
- Phí là 20 ngàn, chị không lấy hơn đâu.
Không chờ Yoko nói, Nanami tiếp tục:
- Không nói nữa nhé. Hôm nay tập xong sẽ nghỉ sớm 20 phút. Chị sẽ đãi mọi người 1 bữa.
- Tuyệt vời.
Nanami đứng dậy:
- Hôm nay sẽ cùng Yoko tập lại những bước cơ bản trước đã.
- Rõ.
Yoko:
- Chị ơi, tập đòn tay có đau lắm không?
Nanami:
- Tương đối thôi. Nếu em tập nhiều lần thì sẽ quen. Bây giờ chỉ là những đòn đơn giản để
tay của em có thể cứng cáp hơn. Micky, đi lấy cho chị băng trắng và chậu cát lớn.
Micky:
- Dạ.
Rồi kéo Recca đi chung.
Nanami:
- Em có biết boxing không?
Yoko:
- Em đã từng nghe qua.
Nanami chỉ vào bao cát đang treo ngay bên cạnh:
- Đấm vào bao cát cung giống như luyện boxing, đó là cách chị dạy cho những ai mới bắt
đầu học karatedo. Không đau, nhưng phải có sức chịu đựng.
Yoko:
- Em hiểu rồi. Nhưng…
Nanami:
- Chuyện gì thế?
Yoko:
- Tập karatedo không tránh khỏi bị chấn thương, nhưng làm 1 đầu bếp thì tuyệt đối
không được để tay mình bị thương. Em hơi sợ.
Nanami:
- Yoko, được cái này thì phải mất cái kia… Lịch tập chị đề ra rất thoải mái, không gò bó,
tập cũng không quá nặng nên em cứ yên tâm về điều đó. Nhưng có 1 điều bất di bất dịch không thay đổi, đó là khi tập không được lơ là. Em nhớ nhé.
Yoko gật đầu:
- Em sẽ chăm chỉ luyện tập.
*
VÀI NGÀY SAU
Triển lãm ảnh của Hiro
Hiro vừa đi vừa hướng dẫn cho Nanami:
- Buổi triển lãm này có tên là “Sức sống Phú Sĩ”. Cậu thấy thế nào?
Nanami:
- Trong 2 ngày mà cậu chụp chừng này sao? Tớ bái phục khả năng của cậu đấy. Đẹp thật.
Hiro mỉm cười:
- Cậu khen thừa quá. Tớ không giỏi thì ai giỏi.
Nanami:
- Mới được khen có 1 câu mà đã “trèo cao” như vậy. “Xuống” cho tớ nhờ.
Hiro:
- Trong này cậu thích những bức nào?
Nanami:
- Tớ thích hết. Từ lâu tớ đã rất muốn đến núi Phú Sĩ nhưng vì không có kinh phí nên tạm
gác lại ước mơ. Bây giờ ở đây, xem như tớ được đi núi Phú Sĩ rồi.
Hiro nắm tay Nanami, vờ nài nỉ:
- Vậy thì cảm ơn tớ đi. Cảm ơn đi.
Nanami rút tay ra:
- Còn bất ngờ nắm tay tớ thì cậu liệu hồn đấy. Ơ…
Hiro cũng khá ngạc nhiên:
- Anh hai…
Cả Nanami và Hiro đều ngạc nhiên khi thấy Kyushi xuất hiện.
Hiro:
- Em đưa giấy mời, nhưng không ngờ anh lại đến đấy. Em cứ nghĩ anh không quan tâm
đến nhiếp ảnh.
Kyushi nhìn Nanami:
- Cô không đi làm à?
Nanami:
- Đã xong giờ làm rồi mà. Anh không nhớ sao?
Kyushi nhớ rõ, nhưng cảm thấy khó chịu khi thấy Hiro đang đùa với Nanami, nhếch mép:
- Hiro, anh đến để ủng hộ cậu. Nhưng lại tình cờ thấy 1 cảnh tượng vô cùng chướng mắt
làm mất hứng thú rồi. Anh đi trước.
Nói rồi, Kyushi quay lưng đi.
Nanami bực bội:
- Cái kiểu gì nữa đây? Cái gì mà chướng mắt chứ?Đến mà không chịu chào 1 câu nữa.
Hiro nhìn theo, nghĩ:
- Anh hai đã có cảm giác đặc biệt với Nanami rồi. Mình làm sao có thể ngồi yên đây?
Nanami nhìn Hiro:
- Này, cậu làm sao thế?
Hiro:
- À, không có gì. Cậu có muốn ăn cái gì đó không? Chúng ta ăn pizza nhé.
Nanami:
- Nghe cũng có lí đấy.
Kyushi vừa đi vừa nói thầm:
- Quái. Sao mình lại có cảm giác bực tức thế này? Nhưng…
Mãi suy nghĩ, Kyushi va phải 1 cô gái. Cô gái đó suýt ngã, cũng may Kyushi kéo lại kịp:
- Cô có sao không?
Cô gái đó chính là Fumi-nhân vật mà ông Aokata muốn giới thiệu với Kyushi.
Fumi mỉm cười:
- Không sao. Cũng do tôi đi đứng bất cẩn. Xin lỗi anh nhé.
Kyushi gật đầu chào rồi tiếp tục đi.
Fumi nhìn theo, mỉm cười:
- Nhân vật cần tìm đây rồi. Kyushi Miyaki.
Kyushi vừa ra đến xe của mình thì nhận được điện thoại của bà Fuko:
- …Mẹ ạ?
- Con đang ở đâu vậy? Hôm nay có đến xem triển lãm ảnh của em con không?
- Có ạ. Con vừa xem xong…Ăn tối à?
- Ừ. Ông bảo mẹ gọi con và Hiro về cùng ăn cơm tối. Yoko đích thân xuống bếp đấy.
- Con không biết. Còn phải giải quyết 1 số việc của tập đoàn nữa.
- Kyushi à, con đừng như vậy nữa. Chỉ về 1 lúc thôi. Hãy vì mẹ, có được không?
- …Thôi được. Chừng 7 giờ con sẽ về…Con hứa mà.
*
Hiro lái moto đưa Nanami quay trở lại tòa soạn:
- Lúc nãy câhy khó chịu lắm phải không?
Nanami trả lại mũ bảo hiểm cho Hiro:
- Còn phải hỏi nữa sao? Anh của cậu khác thường thật đấy, toàn nói những câu khích bác
người khác. Lần đó tưởng chừng như tâm sự xong thì anh ta sẽ khá hơn, ai ngờ vẫn đáng ghét như vậy. Gặp mặt còn không chịu chào 1 câu, không động viên được em mình 1 tiếng nữa.
Hiro mỉm cười:
- Anh ấy là vậy mà. Nhưng cũng hơi lạ vì bình thường anh ấy ít nói kiểu như vậy lắm…
Chắc là gặp chuyện gì bực mình rồi.
Nanami:
- Ở dưới trướng anh ta, có ngày tớ “đi” sớm.
Hiro:
- Này, sao cậu lại nói như thế? Dù anh hai tớ có tính khó chịu như vậy, nhưng đối xử với
các nhân viên công bằng không thiên vị bất cứ ai. Đó là điểm tốt đấy.
Nanami:
- Vậy thì sao nào? Cứ hễ vô tình chạm mặt là lại có chuyện. Hình như anh ta thích gây sự
với tớ lắm thì phải? Anh em cậu trái tính thật.
Hiro:
- Cũng không hẳn đâu. Nếu cậu thật sự hiểu anh hai tớ, anh ấy rất tốt đấy.
Nanami:
- Cậu bảo tớ phải hiểu theo cách nào bây giờ? Không dám đâu… Thôi, tớ vào làm đây.
Hôm nay phải cố kết thúc sớm công việc để về phụ giúp bà nữa.
Hiro:
- Ừ.
Hiro cứ nhìn theo cho đến lúc Nanami khuất sau cánh cửa thang máy ở bên trong, trầm tư:
- Nanami, tại sao cậu chưa bao ngờ nghĩ cho bản thân vậy? Định khiến tớ phải lo lắng đến
lúc nào nữa đây?
Hiro đội mũ bảo hiểm vào, phóng xe đi:
- Đã từ lâu tớ không còn xem cậu là bạn nữa rồi… Tớ có thể nhường nhịn anh ấy bất cứ
điều gì, nhưng cậu thì không.
*
TỐI
Đại biệt thự Miyaki
4 người hầu đứng 2 bên, cúi người chào:
- Chào cậu chủ ạ.
Kyushi ngoắc tay bảo người vệ sĩ của mình đưa 2 bao xách lớn gồm bánh, trái cây, trà và rượu cho ông quản gia rồi nói:
- Hôm nay đủ rồi. Anh cứ về trước đi.
Người vệ sĩ đó cúi chào rồi rời đi.
Bà Fuko từ cầu thang đi xuống:
- Kyushi về rồi đấy à?
Kyushi:
- Mẹ thấy sao rồi? Vẫn chưa khỏi hẳn à?
Bà Fuko đi cùng Kyushi:
- Do hôm qua mẹ đi hơi nhiều cho nên bệnh lại trở chứng ấy mà. Yoko đang ở dưới bếp,
còn Hiro đang đưa ông xuống. Chúng ta xuống phòng ăn trước.
Kyushi:
- Đang có nhiều việc cần phải giải quyết nên con không ở lâu được.
Bà Fuko:
- Chuyện của tập đoàn nên mẹ chẳng thể nói gì. Nhưng con cứ làm việc thế này thì làm
sao mà chăm sóc cho bản thân cơ chứ?
Kyushi:
- Con tự biết giới hạn của mình là ở đâu. Lúc nào công việc nhẹ nhàng hơn, con sẽ đưa mẹ
đi du lịch ở đâu đó.
Bà Fuko mỉm cười:
- Mẹ không ngờ con nói được cái chữ “đi du lịch” đấy… Chỉ cần 3 đứa khỏe mạnh thì mẹ
còn mong muốn gì hơn chứ.
Phòng ăn
Ông Aokata bước vào, Hiro theo sau.
Kyushi đứng dậy cúi đầu chào.
Ông Aokata ngồi xuống ghế:
- Thôi, ngồi đi. Con bé Yoko chưa xong à?
Bà Fuko nói với ông quản gia:
- Xem thử Yoko xong chưa nhé.
Ông quản gia liền lui ra.
Hiro:
- Anh hai, em nghe anh mua nhiều rất nhiều đồ cho ông và mẹ phải không?
Kyushi:
- Điều nên làm thôi.
Trong lúc 1 người hầu gái đang rót rượu vang ra cốc, ông Aokata hỏi:
- Triển lãm đã xong. Hiro, phải bao lâu nữa cháu mới chịu quay lại?
Hiro ấp úng:
- Cháu ạ? À…
Kyushi:
- Chắc chắn là không. Sao ông nghĩ 1 đứa tốt nghiệp từ trường nghệ thuật thì sẽ làm tốt
được việc kinh doanh vậy ạ?
Hiro mỉm cười, thầm nói:
- Câu nói hay lắm, anh hai.
Ông Aokata:
- Tương lai của các cháu được định là những người điều hành NEW WORLD. Có làm thế
nào thì cũng vậy thôi.
Lúc đó, vài người hầu sắp những đĩa thức ăn ra bàn.
Nanami kéo ghế ngồi xuống cạnh Kyushi:
- Cũng không hẳn đâu ông ạ… Mời ông, mời mẹ và 2 anh cùng ăn.
Hiro hào hứng nhìn những đĩa thức ăn:
- Tuyệt thật. Út cưng, em nấu ăn chẳng khác gì những đầu bếp thực thụ.
Yoko mỉm cười:
- Anh khen thừa quá. Ở đây đều là những món ăn mà chúng ta thích. Em chỉ nấu lại chứ
chưa biết được món mới nào cả. Ông, ăn thế nào?
Ông Aokata vừa ăn vừa nói:
- Cũng được.
Bà Yoko:
- Bố hơi khó tính rồi. Con thấy Yoko nấu rất ngon đấy ạ.
Hiro:
- Mẹ nói đúng. Út cưng giỏi quá. Anh hai?
Kyushi nhìn Yoko:
- Em có nghĩ rằng mình đã cho hơi nhiều bột nêm vào món này không?
Yoko cầm thìa của mình, múc 1 thìa canh rồi ăn thử:
- … Đúng rồi. Anh hai nhạy thật.
Kyushi:
- Nhưng như vậy là tốt rồi. Anh không đòi hỏi gì nữa.
Dù nói vậy nhưng Kyushi không tài nào ăn ngon miệng được, lí do là vì có ông Aokata nên
không khí không được thoải mái như 1 bữa cơm gia đình. Chỉ có Hiro và Yoko cố gợi chuyện để tạo 1 bầu không khí thoải mái hơn.
Bữa cơm kết thúc, Hiro đưa Kyushi ra chỗ giữ xe:
- Anh không ăn nhiều thì phải?
Kyushi:
- Với bầu không khí do chính ông tạo ra như vậy, anh không ăn ngon được.
Hiro:
- Chịu thua anh luôn. Nhưng anh trở về để ăn chung 1 bữa cơm cũng mừng lắm rồi. Hôm
nay út cưng của chúng ta giỏi thật.
Kyushi mở cửa xe ra:
- 2 thằng anh phải tự hào vì cô em út của mình.
Hiro cười:
- Đúng vậy. Khó mà kiếm được ai như cô em của chúng ta…Anh về cẩn thận nhé.
Kyushi đưa 2 ngón tay lên chào rồi lái xe rời khỏi, chạy dọc đường Aurora rời khỏi khu
Tomato. Anh chàng vừa lái xe vừa đặt tay lên bụng:
- Đói thật. Cũng là do mình.
Kyushi ấn nút nở mui xe ra cho thoáng. Thấy vỉa hè phía trước có 1 chiếc xe đẩy bán khoai
nướng, Kyushi nhớ đến lúc nhỏ thường được bố cho ăn khoai nướng mỗi khi lạnh nên đã dừng xe lại, bước xuống rồi lại gần chiếc xe đẩy:
- Bán cho cháu 1 ít khoai nướng.
Điều mà Kyushi không ngờ là bà cụ bán khoai nướng lại là bà nội của Nanami.
Bà nội đang ngồi, thấy có khách liền đứng dậy:
- Cháu ngồi đi. Cháu muốn mua mấy củ?
Kyushi:
- Khoai nướng bán ra sao ạ?
Bà nội cầm quạt để quạt cho nồi khoai nướng:
- 800 yên/củ cháu ạ.
Kyushi đưa 2 ngón tay lên:
- Lấy cho cháu 2 củ lớn.
Bà nội:
- Cháu có muốn uống 1 cốc sữa nóng không? Trời lạnh, uống vào sẽ ấm người lắm.
Kyushi gật đầu rồi quay ra ngoài nhìn xe cộ qua lại.
Đột nhiên, 1 giọng nói quen thuộc vang lên:
- Nội ơi, hôm nay bán thế nào rồi?
Kyushi quay lại thì thấy Nanami. Cả 2 đều thốt lên đầy vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy nhau:
- Ơ…
*
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét